.

ĐIỀU RĂN CỦA THẦY LÀ: ANH EM HÃY YÊU THƯƠNG NHAU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU THƯƠNG ANH EM (Ga 15,12)

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2018

Lời Kinh Trầm


Em về thăm lại chốn xưa
Hàng thông đứng lặng nhánh thưa hao gầy
Bên mộ hương khói bay bay
Rưng rưng khoé mắt cay cay lệ nhoà
Một nhành hoa trắng xót xa
Một thân lữ khách đi qua tháng ngày
Đường xưa dấu cũ còn đây
Nay người xa cách chân mây cuối trời
Vàng thu lá rụng bên đời
Vô thường cõi tạm kiếp người mong manh
Giọt sầu rơi xuống cho anh
Nỗi đau nén lại để dành cho em...
***               
Ngày qua thời lại về đêm
Đêm qua rồi lại sáng lên mặt trời
Nhìn lên thập giá trên đồi
Em buồn Chúa cũng ngậm ngùi xót thương
Dưới chân thập giá đau thương
Sầu bi tim Mẹ cũng dường nát tan
Xin vâng theo ý Chúa trao
Mong được kết hiệp máu đào hiến dâng
Dâng chút tình mọn vấn vương
Dâng lời kinh nguyện trầm buông trong chiều
Cho người thân, cho người yêu
Cho người ở lại được nhiều bình an
Cho người về cõi thiên đàng
Nghỉ yên trong Chúa hỉ hoan muôn đời.

Mộng Bình.

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2018

CHIM THIÊN DI


Trời lập đông gió bấc thổi hanh hao
Từng cơn gió như cắt vào da thịt
Đàn ngỗng trời lại rủ nhau ríu rít
Về phương nam chim thiên di tránh rét
Chúng xếp hàng tựa mũi tên rõ nét
Bay cận kề truyền thêm lực cho nhau
Rét mùa đông, mong ước sẽ qua mau
Chim lại về đón xuân hồng nắng ấm.

Mộng Bình.

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2018

Lý luận của bà già

Sau Thế Chiến I, một nước nọ muốn dùng phương pháp khoa học để tuyên truyền người dân không tin vào Thần Thánh, họ mong muốn cả dân tộc thoát ly khỏi tín ngưỡng. Vậy là trong một buổi hội thảo, chính quyền mời ba vị tiến sĩ lên thuyết giảng …

Vị thứ nhất là tiến sĩ về Thiên văn, sau khi ông bước lên sân khấu lý giải vô số lý do về thuyết vô thần, cuối cùng ông hô to: “Tôi đã dùng kính viễn vọng quan sát vũ trụ hơn 20 năm nhưng chưa bao giờ trông thấy Thần, vì thế chắc chắn không có Thần Thánh”. Sau câu nói ông nhận được tràng pháo tay của số đông công chúng.

Vị thứ hai là tiến sĩ Y học, sau khi nói rất nhiều đạo lý cho rằng con người tuyệt nhiên không có linh hồn, ông kết luận: “Tôi từng giải phẫu hàng trăm thi thể, quan sát tỉ mỉ các bộ phận, thế nhưng không phát hiện có nơi nào để linh hồn gửi gắm. Trong tim à? Trong đầu à? Trong máu à? Tôi đều giải phẫu nhiều lần rồi nhưng không thấy gì, vì thế chắc chắn không có linh hồn”. Nói xong lại nhận được tràng pháo tay vang dội.

Vị thứ ba là một nữ tiến sĩ luận lý học. Cô từ từ bước lên sân khấu rồi phát biểu: “Người chết giống như cái đèn bị tắt. Chết là hết, tuyệt đối không có cái gọi là Thiên đàng hay Địa ngục để phán xét. Tôi từng đọc qua các sách cổ kim đông tây nhưng không thấy ghi chép gì về chuyện này”.

Sau khi ba vị tiến sĩ thuyết giảng xong, người chủ trì hướng về phía công chúng nói: “Nếu trong tất cả mọi người có ai không thỏa mãn, hoặc muốn tranh luận, đều có quyền lên thảo luận công khai”.

Sau một lúc lâu nhưng không có ai lên tiếng phản bác, buổi tuyên truyền chuẩn bị kết thúc trong sự đắc thắng. Bỗng một bà cụ bước lên sân khấu, nói với người chủ trì: “Tôi có thể hỏi thêm vài câu hỏi được không?”

Vị chủ trì nói: “Rất hoan ngênh cụ!”

Thế rồi bà cụ nhìn vị tiến sĩ đầu tiên, hỏi: “Anh dùng kính viễn vọng nhìn được hơn 20 năm, thế anh có nhìn thấy gió không? Nó có hình dạng thế nào?”

Vị tiến sĩ trả lời: “Kính viễn vọng sao có thể trông thấy gió được, thưa cụ?”

Bà cụ nói: “Trên thế giới có gió không? Anh dùng kín viễn vọng nhìn không thấy gió, lẽ nào anh có thể dùng kính viễn vọng nhìn thấy Thần? Anh dùng kính viễn vọng nhìn không thấy Thần thì có nghĩa là không có Thần sao?”. Vị tiến sĩ chỉ biết im lặng không thể nói lại được.

Thế rồi bà cụ lại nhìn sang vị tiến sĩ thứ hai, hỏi: “Anh có yêu vợ anh không?”

Vị tiến sĩ kia thưa: “Dạ, có yêu, thưa cụ”.

Bà cụ tiếp lời: “Vậy anh đưa con dao giải phẫu cho tôi, tôi thử mổ bụng anh xem thử cái gọi là ‘yêu’ đó nằm ở bộ phận nào? Trong gan? Trong dạ dày? Hay trong ruột?”. Bên dưới mọi người cười vang dội.

Tiếp tục, bà cụ lại nhìn sang nữ tiến sĩ và hỏi: “Cô đã đọc quyển sách này chưa? Nó gọi là “Kinh thánh”. Chẳng phải rõ ràng quyển sách này có nói mọi người sau khi chết đều chịu phán quyết sao? Cô đừng tưởng chết là hết, phải biết rằng việc sau khi chết còn nhiều và dài hơn lúc còn sống rất nhiều! Khi cô còn trong bụng mẹ, nếu có người nói với cô rằng ‘không lâu nữa cô sẽ có mặt trên trái đất, có trời trăng sơn thủy, phải ăn cơm mặc quần áo’, cô có tin không? Thế nhưng hôm nay cô không chỉ tin mà còn thực sự đã đang sống trong thế giới này. Thế giới vĩnh hằng cũng là như thế!”.

(khoảng lặng kéo dài …)

Sưu tầm.

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2018

THA THỨ MÃI MÃI


Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...

- Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần... - Cô giáo trường Chủ Nhật đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe: "70 nhân 7 lần! "

Lisa kéo tay Brent - em trai cô:

- Thế là bao nhiêu lần...

Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rối bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng phục. Cậụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh phục cây đàn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.

Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.

- Em ổn cả chứ... Chị lỡ tay thôi mà!

- Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thứ 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!

Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.

Hôm sau, 2 chị em chơi bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".

- Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.

Lisa đỏ mặt:

- Chị xin lỗi!

- Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ còn 488 lần thôi, phải không...

Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:

- Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai và em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.

Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent và cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá phòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent và đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.

- Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì với em nữa đâu.

Brent chỉ cười: "Phải, phải"

Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc và cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. Một niềm mơ ước thành hiện thực.

Người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện: " Hai giờ chiều ngày mùng 10 nhé! " Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.

- Brent này, khi nào con biểu diễn... - Mẹ hỏi.

- Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.

Lisa lặng người, mãi mới lắp bắp:

- Ôi!... Hôm nay ngày mấy rồi ạ...

- 12, có chuyện gì thế...

Lisa, bưng mặt khóc nức lên:

- Biểu diễn... 2 giờ... mùng 10... người ta gọi điện... tuần trước...

Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.

- Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi......... - Brent hỏi.

Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi người yên tâm.

Lisa đến Boston và thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời: "Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.
Rất lâu sau, cô vô tình gặp lại người láng giềng cũ: bà Nelson.

- Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... - Bà ta mở lời.

Lisa ngạc nhiên:

- Sao ạ...

Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.

Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:

"Lisa yêu quý,

Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị.

Yêu thương,

Brent"

Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hồi bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu và bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ: "Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "

Nguồn sưu tầm

THƠ THỜI THẾ

Sưu tầm:
Bài thơ THUẬT HOÀI của một Thi nhân Tráng sĩ đời nhà Trần đã làm biết bao thi nhân đời sau rung động cảm khái , đó là Tráng Sĩ Đặng Dung

THUẬT HOÀI
Thế sự du du nại lão hà ,
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca .
Thời lai đồ điếu thành công dị ,
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa .
Trí chúa hữu hoài phù địa trục ,
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà .
Quốc thù vị báo đầu tiên bạch ,
Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma .
Đặng Dung

Dịch nghĩa :
Cảm Hoài
Việc đời dằng dặc mà mình đã già mất rồi
Đất Trời mênh mông thu lại là một cuộc say hát mà thôi .
Gặp thời bọn giết heo , bọn câu cá cũng thành công dễ ,
Nhưng lỡ vận thì anh hùng cũng đành nuốt hận nhiều
Giúp chúa có lòng đỡ trục đất
Nhưng tiếc rằng rửa binh không có đường kéo sông trời
Nợ nước chưa báo đầu đã sớm bạc
Tiếc thay đã bao phen mài gươm Long Tuyền dưới ánh trăng

--Bản dịch của Tản Đà—
Việc đời man mác tuổi già thôi !
Đất rộng trời cao chén ngậm ngùi .
Gặp gỡ thời cơ may những kẻ
Tan tành sự thế luống cay ai .
Phò vua bụng những mong xoay đất ,
Gột giáp sông kia khó vạch trời .
Đầu bạc giang san thù chưa trả ,
Long Tuyền mấy độ ánh trăng soi .

--Bản dịch của Phan Kế Bính

Việc đời bối rối tuổi già vay ,
Trời Đất vô cùng một cuộc say .
Bần tiện gặp thời lên cũng dễ ,
Anh hùng lỡ bước ngẫm càng cay .
Vai khiêng trái đất mong phò chúa ,
Giáp gột sông trời khó vạch mây .
Thù trả chưa xong đầu đã bạc ,
Gươm mài bóng nguyệt biết bao rày .

-- Bản dịch của Đào hữu Dương –

Tuổi già lận đận nỗi tình đời ,
Vô tận vần xoay khoảng đất trời
Ti tiện gặp thời lên chẳng khó ,
Anh hùng lỡ bước hận nhiều thôi .
Vác non phò chúa trên vai nặng ,
Gột giáp qua mây mặt nước trôi
Thù nước chưa xong đầu sớm bạc ,
Dưới trăng mài kiếm mấy thu rồi .

--Bản dịch của Mailoc—

Lê thê thế sự , đã già mất !
Rượu ngà ngà trời đất cùng say .
Lên voi , đê tiện thời may ,
Anh hùng tàn vận đắng cay muôn phần .
Vai phò chúa mong vần trục đât ,
Nước thanh bình rửa giáp sông Ngân .
Quốc thù chưa trả bạc đầu !
Dưới trăng loang loáng bao lần mài gươm .
××××××

Mộng Bình viết theo ý bài thơ THUẬT HOÀI của thi nhân tráng sĩ Đặng Dung.

Thế sự ngổn ngang tuổi chóng già
Mênh mông trời đất cuộc đàn ca
Gặp thời ti tiện diều trong gió
Lỡ vận anh hùng gác kiếm tra
Giúp chúa lòng thành mong giữ đất
Tiếc thay áo giặt giữa ngân hà
Chưa đền nợ nước đầu xanh bạc
Mài kiếm bao thu bóng nguyệt tà.

Đảo ngược:
Bao thu mài kiếm dưới trăng ngà
Nợ nước chưa đền tóc bạc ra
Áo giặt sông trời mây khó vạch
Vai gồng núi đất giúp vua ta
Anh hùng lỡ vận đành ôm hận
Bần tiện gặp thời thế tiến xa
Trời đất bao la sông lắm khúc
Ngổn ngang thế sự đến nhanh già.
Mộng Bình.
        ___o ___o___o___

Bài thơ đã mở đầu bằng một câu bi phẫn của thi nhân tráng sĩ , ngao ngán cho việc đời còn ngổn ngang , mà tuổi mình đã già mất rồi ! Bi phẫn rồi lại ngậm ngùi , thôi thì chỉ còn chén rượu say say nghêu ngao với đất trời .Gợi hình nhất ở hai câu cuối : hình ảnh một tráng sĩ bạc đầu mài gươm loang loáng dưới ánh trăng . Một bài thơ đã khiến bao nhiêu người cảm khái !

ĐẶNG DUNG sinh và mất năm nào không rõ chỉ biết ông người huyện Can Lộc , tỉnh Nghệ An . Thân phụ ông là Đặng Tất làm quan triều Trần . Khi quân Minh do Trương Phụ xăm chiếm nước ta , năm 1407 Đặng Tất cùng đồng liêu là Nguyễn Cảnh Chân theo giúp Giản Định Đế chống quân Minh . Nhưng GĐĐ nghe lời xiểm nịnh giết cả Đặng Tất và Nguyễn Cảnh Chân . Đặng Dung và Nguyễn cảnh Dị, con của Nguyễn cảnh Chân vì đại cuộc , quên thù nhà, đem quân từ Thuận Hóa về Thanh Hóa , tôn Trần Qúy Khoách lên làm vua , đó là Trùng Quang Đế , để tiếp tục sự nghiệp chống Minh . Chiến công đáng ghi nhớ trong đời ông là một lần đánh úp doanh trại quân Minh trong một đêm tháng 9 năm 1413 , ông và một tướng khác là Nguyễn Súy cầm đầu một toán xung kích nhảy lên thuyền giặc định bắt sống tướng Minh ,nhưng Trương Phụ nhờ đêm tối đã thoát hiểm .
Thời bấy giờ nghĩa sĩ tham gia kháng chiến rất đông như kẻ sỉ cương cường Nguyễn Biểu (*) tráng sĩ Nguyễn Súy v..v..nhưng nghiệp nhà Trần đến hồi suy , các cuộc khởi nghĩa đều thất bại , Trùng quang Đế và ông đã bị bắt . Trên đường giải về Yên Kinh ông và nhà vua đã nhảy xuống sông tự vận .
(*) NGUYỄN BIỂU : người huyện La Giang tỉnh Hà Tỉnh , thi đổ Thái Học Sinh ( Tiến Sĩ) khoảng năm 1357 cuối đời nhà Trần , ông làm quan đến chức Điện Tiền Đô Ngự Sử , cùng thời với Đặng Dung và Nguyễn cảnh Dị .
Trong cuộc khánh Minh , nhiều lần thất bại , ông được cử làm sứ giả gặp Trưong Phụ , để mong mua thời gian xây dựng binh lực. Tướng Minh là Trương phụ tiếp sứ thần một cách ngạo mạn , sai quân đem ra một cái đầu người luộc chin , ép NB ăn , NB ung dung ngồi vào mâm và nói rằng :” Mấy khi được ăn thịt người phương Bắc( người Tàu ), nói đoạn lấy đủa khóet đôi mắt , chấm muối ăn một cách ngon lành , vưà ăn vưà ngâm bài thơ Cổ đầu người khiến Trương Phụ kính phục toan tha về .Hàng tướng là Phan Liêu lại ton hót rằng Nguyễn Biễu đã nói “ Năng sảm nhân đầu , năng sảm Phụ “(ý nói nuốt được đầu người , cũng có thể nuốt tươi Trương Phụ ) .TP giận lắm , đưa câu ấy ra bắt ông phải đối lại . Đối được thì cho về bằng không phải chém . NB ung dung đối lạirằng “ Hựu tồn ngô thiệt , hựu tồn Trần “( Còn ba tâc lưỡi của ta , Nhà Trần vẫn còn ). TP đổi ý không tha nữa lại sai cắt lưỡi ông : Thử để xem cắt lưỡi nó đi , nhà Trần có còn được nữa không ? Đoạn trói ông vào chân cầu cho thủy triều lên dìm chết Thật là một tấm gương anh hùng để ngàn thu , một cái chết đau thương để chúng ta thấy sự bạo tàn dã man của Tàu ...
Mailoc.

Nguồn: Trích từ facebook của thầy Cao Linh Tử

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2018

Hoạ thơ


CẢNH CHIỀU RƠI
Chiều chiều trông nhện bám tơ đu
Lay lắt đầu cành chiếc lá thu
Nhẹ nhẹ hoàng hôn loang bóng tối
Xa xa cánh vạc vỗ sương mù
Tần ngần nhớ bạn mơ vàng đá
Ngơ ngác soi hình mượn nước lu
Nhắc bữa tương cà an phận lão
Thà cam chịu thiệt chẳng mong bù.

Cao Linh Tử
1`/8/2018
-
Bài hoạ:
MƯA
Chầm chậm đong đưa chiếc võng đu
Nhẹ nhàng man mác gió mùa thu
Mơn man ngọn cỏ gợn làn sóng
Mây bỗng đen thui trời tối mù
Tí tách hạt mưa rơi trút xuống
Ào ào máng xối nước tràn lu
Ngoài sân gió lạnh lùa qua cửa
Goá phụ co ro đắp chăn bù.

Mộng Bình.
2/8/2018


Thứ Năm, 2 tháng 8, 2018

Không đề.


Hàng cây rủ bóng lơ thơ
Công viên ghế đá đợi chờ ai đây
Chim kia ríu rít gọi bầy
Bên hàng dương liễu hao gầy dáng ai
Chiều nghiêng bóng nắng đổ dài
Chờ ai, ai đợi sao hoài nghóng trông.
Mộng Bình
.

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2018

HÀ CHÍNH MÃNH Ư HỔ


Đức Khổng Tử khi sang nước Tề, đi qua núi Thái Sơn, thấy một người đàn bà khóc ở ngoài đồng, nghe thê thảm lắm. Ngài nói rằng: Người đàn bà này xem như trong nhà có trùng tang. Rồi, sai thầy Tử Cống đến hỏi. Người đàn bà thưa rằng:

"Ở đây lắm hổ, bố chồng tôi đã chết về hổ, chồng tôi đã chết về hổ, bây giờ con tôi lại chết về hổ nữa. Thảm lắm, ông ạ!”

- Thầy Tử Cống bảo: Thế sao không bỏ chỗ này đi ở chỗ khác?

- Người đàn bà nói: Tuy vậy nhưng ở đây chính sách quan trên không đến nỗi hà khắc như các nơi khác.

Thầy Tử Cống đem câu truyện lại thưa với đức Khổng Tử.

Đức Khổng Tử nói: "Các ngươi nhớ đây: Chính sách hà khắc hại hơn là hổ dữ!"

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2018

CÂY & CỎ


Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ…
Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…

Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.

“Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.

“Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…

Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…
Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.

Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.

Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…

“Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.

“Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.

“Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.
Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.

Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…

Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.

Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.

* Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…
(St)

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2018

Tri Ân

Nhật ký cảm nghiệm.
Bao nhiêu năm qua rồi, giây phút này tôi chỉ muốn nói lời tạ ơn.
Tạ ơn và tri ân tất cả.

Từ ngày tôi biết xài mạng xã hội internet, biết tạo trang blog cá nhân, xài facebook... Tôi đã quen biết bao nhiêu người già có,  trẻ có... Các cô, chú, bác, anh, chị, em, bạn bè... Đủ các thành phần, đủ mọi tôn giáo như Công Giáo, Tin Lành, Phật Giáo, Cao Đài, Hoà Hảo, Khổng Giáo và cả người không tôn giáo... Có những người tôi chưa hề gặp mặt, chẳng biết ở đâu, chỉ biết qua nick name, có nhiều người biết tên thấy hình mà chưa một lần diện kiến, bắt tay. Vậy mà sao thấy thật gần gũi ấm áp tình cảm yêu mến, ai cũng yêu thương ai cũng tôn trọng niềm tin tôn giáo riêng của nhau. Mặc dù tôi và các bạn có đăng những bài về tôn giáo của mình , về Thiên Chúa hoặc những cảm nghiệm về niềm tin của mình, nhưng những ace khác ghé thăm cũng comment những lời chia sẻ, lời yêu thương chúc lành, chúc bình an cho nhau chứ không hề đả kích chê bai. Dù mỗi người đều có quan điểm và niềm tin của riêng mình. Những người hiểu biết nhiều càng cẩn trọng hơn trong lời nói, trong cách hành xử. Thật đáng trân trọng và yêu thương lắm những tình cảm ấy.

Dạo gần đây lướt web tôi thấy có những trang, những bài chỉ trích chê bai và đả kích tôn giáo này, tôn giáo kia bằng những lời lẽ và comment khiếm nhã, làm tổn thương niềm tin của những người theo đạo, thậm chí còn lôi cả những Đấng Thánh ra chỉ trích nguyền rủa, các Ngài là những bậc hiền nhân ,đều dạy con người sống tốt lành thánh thiện, ăn ngay ở lành chứ các Ngài có làm gì sai? Nếu có sai là ở người tin theo chưa hiểu thông, chưa thi hành đúng.
Thật đáng buồn!
Cuộc sống này vốn dĩ đầy bon chen nghiệt ngã, vất vả mệt mỏi lắm rồi, xin hãy yêu thương tôn trọng, nâng đỡ nhau vượt qua khó khăn và cùng đi. Xin đừng làm tổn thương nhau thêm nữa.

Suy ngẫm:

ĐẠO là ĐƯỜNG

Cuộc sống này là một hành trình mà mỗi người đều phải đi về đích điểm cuối cùng.
Mỗi người được quyền tự do chọn cho mình một con đường đi với niềm tin nó sẽ dẫn mình đến đích.
Có rất nhiều con đường đi. Có con đường băng qua rừng già âm u, có cây lạ trái ngon, có tiếng chim hót mỗi sớm mai nhưng cũng nhiều thú dữ nguy hiểm rình rập lúc đêm về và đôi khi dễ lạc lối trong rừng sâu. Có con đường thì xa vòng vèo qua đồi núi, qua sông sâu thác ghềnh. Có đường phải băng qua sa mạc hoang vu nắng cháy. Có con đường đi qua thảo nguyên mênh mông đầy hoa thơm cỏ lạ bướm bay chập chờn, nhưng cũng có mưa giiông gió bão làm lòng người chùn bước...
Có một số người thích độc hành, họ có thể đi nhanh vì ko phiền hà vướng bận bởi những người chung quanh. Họ cảm thấy thật tự do thoải mái, nhưng có những lúc cô đơn không người thân cận tương trợ giúp đỡ khi mệt mỏi, khi vấp ngã... Cũng có những người đi thành từng nhóm,  từng đoàn, họ phải đợi chờ nhau, mang vác giúp nhau khi yếu mệt,  chăm sóc bảo vệ cho nhau khi hoạn nạn, đau bệnh... Vì vậy họ đi chậm, nhưng an toàn.
Dù mỗi người đều đi con đường của riêng mình, đi đường tắt hay đi trên chính lộ, nhưng tôi vẫn mong muốn được gặp họ cuối hành trình cuộc sống này.

Không ai có thể biết trước con đường mình đang đi sẽ dẫn mình đến đâu khi mà mình chưa một lần đi qua, chưa một lần đến nơi, trừ ra có người từ nơi đó đến hoặc người đã đi qua trước dẫn đường chỉ lối cho.
Vậy ai là người đã đi qua? Ai là người chết đi rồi sống lại để chỉ lối cho những người đi sau, cho bạn, cho tôi???
Riêng phần tôi. Tôi đang đi trên con Đường Công Giáo. Tôi cùng Hội Thánh Công Giáo lữ hành. Tôi an tâm vì có đoàn người đi cùng nâng đỡ tôi.
Tôi thấy mình thật là may mắn, thật hạnh phúc, vì không phải tự nhiên mà tôi lựa chọn đi trên con đường này. Phải chăng đó là sự an bài của Đấng tạo hoá đã yêu thương lựa chọn sắp đặt cho tôi? Mặc dù Ngài vẫn cho tôi có quyền được chọn đi con đường khác nếu tôi muốn. Nhưng nó có tốt cho tôi hay có dẫn tôi đến đích hay không thì tôi không biết vì tôi chưa đi qua. Vậy thì tôi dựa vào điều gì để biết rằng tôi đang đi đúng đường.
Đó là Niềm Tin.
Tôi có một niềm tin được Ngài ban tặng.
Niềm tin được Hội Thánh Công Giáo tông truyền qua bao thế hệ.
Tôi tin có một Đấng Quyền Năng tạo dựng nên vũ trụ, tạo nên muôn loài muôn vật, tạo nên con người, nên thân xác linh hồn tôi, trong dạ thân mẫu.
Tôi Tin Ngài. Tôi gọi Ngài là Thiên Chúa của tôi. Tôi gọi Ngài bằng một tiếng Cha.
Có tôn giáo nào được gọi Đấng mình tôn thờ là CHA không?
Đạo tôi theo Đức Giêsu chỉ dạy chúng tôi và cho chúng tôi quyền được gọi Thiên Chúa Đấng tạo hoá như thế. Tôi cảm ơn Đức Giêsu Đấng từ nơi Thiên Chúa mà đến. Đấng đã đi qua trước, đã chết đi và sống lại để minh chứng tình yêu Thiên Chúa dành cho con người. Tôi thật vui và hạnh phúc khi được gọi là Thiên Chúa là Cha như thế. Thật thiêng liêng ngọt ngào và ấm áp tình Phụ Tử.

Khi tôi buồn phiền, khi tôi đau khổ, khi gặp gian nan khó khăn thách đố, khi tôi thất nghiệp, không tài sản, không tiền bạc, không biết ngày mai sẽ ra sao? Khi đứng trước những căn bệnh nan y mà con người đành bất lực, khi gặp phải những chia ly mất đi người thân yêu nhất mà sức mình không thể nào chịu đựng nổi. Tôi nhắm mắt lại, đặt mình vào lòng bàn tay nhân từ của Đấng Tối Cao, tôi gọi Cha ơi!
Và tôi tin rằng không có người Cha nào mà không thương yêu, không chăm sóc chở che đỡ nâng con mình. Chỉ là Ngài chăm sóc tôi theo cách tốt nhất của Ngài mà tôi như đứa trẻ thơ không thể hiểu được việc của Cha mình. Tâm hồn tôi cảm thấy thanh thản bình an. Bình an khi đau khổ, bình an khi tai nạn, bệnh đau, bình an khi lao động vất vả, khi bất lực thất bại, khi chia ly mất đi người thân yêu, bình an trước sự chết. Niềm bình an đó đúng như lời Đức Giêsu đã hứa ban tặng cho những ai tin lời Ngài. Bình an mà thế gian không thể đem lại.
Còn ân phúc nào hơn.
Còn hạnh phúc nào bằng.

Con xin tri ân cảm tạ tình thương của Chúa, của Cha Yêu suốt cuộc đời con.
Halleluia.

23/4/2018

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

HỮU DUYÊN


Vợ chồng đến được với nhau âu cũng bởi một chữ Duyên.

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên diện kiến bất tương phùng"

Nhân đây xin kể lại câu chuyện tích được đọc về nguồn gốc xuất xứ của hai câu thơ trên:
Ngày xưa, ở một thủ phủ thuộc tỉnh Triết Giang, có 1 viên ngoại giàu có. Vợ mất sớm, để lại cho ông cô con gái xinh đẹp. Viên ngoại rất mực thương yêu và chăm sóc cô con gái. Đến tuổi xuân hồng, cô tiểu thư rất xinh đẹp có tài, sắc, cầm, kỳ, thi, họa… Công, dung, ngôn, hạnh đủ cả. Viên ngoại cũng bắt đầu kén rể, có rất nhiều người đến dạm hỏi nhưng chưa có chàng trai nào làm ông hài lòng.

Một hôm, trong sân nhà viên ngoại xuất hiện cùng lúc ba chàng trai đến cầu hôn, người nào cũng khôi ngô tuấn tú. Đặc biệt, mỗi chàng đều có một biệt tài khó ai sánh bằng: Chàng trai thứ nhất có đôi chân thiên lý mã, có thể chạy rất nhanh, cả ngàn dặm không biết mỏi. Chàng trai thứ hai là một xạ thủ có tài bắn cung bách phát bách trúng. Chàng trai thứ ba là một thi sĩ có tài làm thơ, có thể một lúc viết cả trăm bài thơ hay với nét chữ rồng bay phượng múa…

Viên ngoại phân vân lắm… khi con gái chỉ có một. Ông hẹn cùng ba chàng trai, sáng mai có mặt ở sân nhà ông từ sớm để đua tài kén rể.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh chưa lan hết sân nhà viên ngoại, thì ba chàng trai đã có mặt. Trong sân, cả đêm hôm qua, gia nhân nhà viên ngoại gần như không ngủ, để vót cho xong bó cung tên lớn, và mài cho đầy 1 nghiên mực tàu thật to…

Viên ngoại ra lệnh nội trong một ngày:
Chàng trai thứ nhất, phải chạy đến kinh thành Tràng An, mượn cho bằng được chiếc trống đồng cổ Tràng An về cho ông.
Chàng trai thứ hai, phải bắn cho rụng hết lá cây ngô đồng cổ thụ trước ngõ nhà ông.
Chàng trai thứ ba, phải viết thơ trên 3.000 trang giấy hoa tiên, không được trùng ý. Ai báo công trước nhất sẽ được ông chọn gả con gái.

Sau tiếng trống lệnh, chàng trai có đôi chân thiên lý mã cúi chào viên Ngoại và loáng cái đã mất hút, không để lại dù một dấu bụi hồng. Thế rồi, người ta chỉ còn nghe từng âm thanh... vút… tách của cung tên tra vào nỏ… mỗi mũi tên bắn đi là một chiếc lá ngô đồng rơi xuống đất lả tả…
Riêng chàng trai thứ ba, được mời đến thư phòng nơi bút nghiên mực đã mài sẵn với 3.000 tờ giấy để chàng viết thơ. Bên phòng đối diện sau bức màn the mỏng, giai nhân đang e ấp nghiêng đầu thêu cặp gối rồng phụng cho ngày vu quy…
Chàng thi sĩ bắt đầu tung bút trên những trang giấy nét chữ như rồng bay phượng múa, từng tờ giấy hoa tiên bay xuống như bướm lượn... Thỉnh thoảng chàng lại ngước nhìn sang phòng bên ngắm nàng giai nhân xinh đẹp.

Trời vừa quá trưa, chàng thi sĩ đã viết xong thơ trên 3.000 tờ giấy, hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Chàng nhìn ra ngoài ngõ, cây ngô đồng lá mới rụng hơn một nửa, bóng dáng người có đôi chân thiên lý vẫn mịt mù không thấy tăm hơi…

Phòng bên nàng nàng tiểu thư xinh đẹp cũng vừa nghỉ tay, nhẹ nhàng đứng lên mỉm cười pha trà để mời chàng trai. Trước khung cảnh thơ mộng cùng nụ cười đẹp như thơ kia, chàng thi sĩ đã cao hứng ngâm bốn câu thơ rằng:

"Tràng An chi cổ vị quy hề
Bách xạ ngô đồng nhật chỉ tê
Nhất chiêu tán tự tam thiên trát
Ẩm thị thanh trà thị ngã thê"

(Dịch nghĩa):

Trống Tràng An giờ vẫn chưa thấy về
Cây ngô đồng lá mới rơi phân nửa
Quá trưa ta đã viết xong ba ngàn tờ
Người uống trà kia đích thị là vợ ta.

(Tạm dịch):

Ung dung trời đã xế trưa
Thơ ba ngàn bản cũng vừa viết xong
Tràng An xa dấu bụi hồng
Bên hiên cành lá ngô đồng chưa vơi
Dấu yêu nhẹ mỉm môi cười
Ta nghe đồng vọng một lời phu thê!

Chàng thi sĩ đang ngâm thơ tặng nàng, người mà chàng nghĩ chắc chắn là vợ mình.  Thì… chao ôi… tiếng trống thùng thùng vang dội... Chàng nghe như đất trời như sụp lở dưới chân…, bên tai chàng ầm vang tiếng trống cùng tiếng hét lên vui mừng của chàng trai có đôi chân ngàn dặm:

“Thưa nhạc gia, con đã đem được trống Tràng An về đây rồi!”

Nàng tiểu thư nhìn chàng thi sĩ, ngậm ngùi cảm thương, người mà mới vài phút trước thôi, nàng cũng nghĩ sẽ là phu quân. Để an ủi chàng trai, nàng mang ly trà đến mời chàng uống và tặng chàng 4 câu thơ:

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên diện kiến bất tương phùng
Ẩm thị ngã trà hoàn ngã trản
Tràng An chi cổ dĩ bồng bồng"

(Tạm dịch):

"Ngàn dặm duyên may tình vẫn gặp
Không duyên đối mặt sự chẳng thành
Chàng uống trà xong, xin trả chén
Tràng An tiếng trống vỗ liên thanh!".

Ps: Hãy trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có.

MB.6/4/2018


Thứ Ba, 20 tháng 3, 2018

Cỏ Xót Xa Đưa


Trên đời người trổ nhánh hoang vu
Trên ngày đi mọc cành lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế.
Dưới mặt trời ngồi hát hôn mê
Dưới vòng nôi mọc từng nấm mộ
Dưới chân ngày cỏ xót xa đưa.
Người đã đến và người sẽ về bên kia núi
Từng câu nói là từng cánh buồm giong cuối trời.
Còn lại tiếng cười khóc giữa đời.
Dưới ngọn đèn một bóng chim qua
Giữa đường đi một người đứng gọi
Có biết gì về ngày chưa tới.
Những ngày ngồi rủ tóc âm u
Nghe tiền thân về chào bóng lạ
Những mai hồng ngồi nhớ thiên thu.
TRỊNH CÔNG SƠN.

Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2018

GIỌT NẮNG


Lung linh giọt nắng bên thềm
Em về lối cũ cỏ mềm gót chân
Chiều buồn vọng tiếng chuông ngân
Lưa thưa nhánh liễu trước sân xạc xào
Chim di cánh mỏi nghiêng chao
Ừ thôi, vĩnh biệt thủa nào xa xưa...

Mộng Bình.

Thứ Hai, 22 tháng 1, 2018

NHỚ


Người ơi nhớ quá đã lâu rồi
Không còn được thấy người cười vui
Không còn được nghe giọng người nói
Chỉ còn dư âm phút bồi hồi

Xa vắng bao thu lá rụng rời
Mối tình vương vấn thủa xa xôi
Người đi xa cách phương trời ấy
Để lại nơi đây những ngậm ngùi.
MB.

Lời nguyện

Xin đừng làm rạng rỡ chúng con
Vâng lạy Chúa, xin đừng
Nhưng xin cho danh Ngài rạng rỡ
Bởi vì Ngài thành tín yêu thương
(Tv.115,1)(113b)