.

ĐIỀU RĂN CỦA THẦY LÀ: ANH EM HÃY YÊU THƯƠNG NHAU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU THƯƠNG ANH EM (Ga 15,12)

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2018

Tri Ân

Nhật ký cảm nghiệm.
Bao nhiêu năm qua rồi, giây phút này tôi chỉ muốn nói lời tạ ơn.
Tạ ơn và tri ân tất cả.

Từ ngày tôi biết xài mạng xã hội internet, biết tạo trang blog cá nhân, xài facebook... Tôi đã quen biết bao nhiêu người già có,  trẻ có... Các cô, chú, bác, anh, chị, em, bạn bè... Đủ các thành phần, đủ mọi tôn giáo như Công Giáo, Tin Lành, Phật Giáo, Cao Đài, Hoà Hảo, Khổng Giáo và cả người không tôn giáo... Có những người tôi chưa hề gặp mặt, chẳng biết ở đâu, chỉ biết qua nick name, có nhiều người biết tên thấy hình mà chưa một lần diện kiến, bắt tay. Vậy mà sao thấy thật gần gũi ấm áp tình cảm yêu mến, ai cũng yêu thương ai cũng tôn trọng niềm tin tôn giáo riêng của nhau. Mặc dù tôi và các bạn có đăng những bài về tôn giáo của mình , về Thiên Chúa hoặc những cảm nghiệm về niềm tin của mình, nhưng những ace khác ghé thăm cũng comment những lời chia sẻ, lời yêu thương chúc lành, chúc bình an cho nhau chứ không hề đả kích chê bai. Dù mỗi người đều có quan điểm và niềm tin của riêng mình. Những người hiểu biết nhiều càng cẩn trọng hơn trong lời nói, trong cách hành xử. Thật đáng trân trọng và yêu thương lắm những tình cảm ấy.

Dạo gần đây lướt web tôi thấy có những trang, những bài chỉ trích chê bai và đả kích tôn giáo này, tôn giáo kia bằng những lời lẽ và comment khiếm nhã, làm tổn thương niềm tin của những người theo đạo, thậm chí còn lôi cả những Đấng Thánh ra chỉ trích nguyền rủa, các Ngài là những bậc hiền nhân ,đều dạy con người sống tốt lành thánh thiện, ăn ngay ở lành chứ các Ngài có làm gì sai? Nếu có sai là ở người tin theo chưa hiểu thông, chưa thi hành đúng.
Thật đáng buồn!
Cuộc sống này vốn dĩ đầy bon chen nghiệt ngã, vất vả mệt mỏi lắm rồi, xin hãy yêu thương tôn trọng, nâng đỡ nhau vượt qua khó khăn và cùng đi. Xin đừng làm tổn thương nhau thêm nữa.

Suy ngẫm:

ĐẠO là ĐƯỜNG

Cuộc sống này là một hành trình mà mỗi người đều phải đi về đích điểm cuối cùng.
Mỗi người được quyền tự do chọn cho mình một con đường đi với niềm tin nó sẽ dẫn mình đến đích.
Có rất nhiều con đường đi. Có con đường băng qua rừng già âm u, có cây lạ trái ngon, có tiếng chim hót mỗi sớm mai nhưng cũng nhiều thú dữ nguy hiểm rình rập lúc đêm về và đôi khi dễ lạc lối trong rừng sâu. Có con đường thì xa vòng vèo qua đồi núi, qua sông sâu thác ghềnh. Có đường phải băng qua sa mạc hoang vu nắng cháy. Có con đường đi qua thảo nguyên mênh mông đầy hoa thơm cỏ lạ bướm bay chập chờn, nhưng cũng có mưa giiông gió bão làm lòng người chùn bước...
Có một số người thích độc hành, họ có thể đi nhanh vì ko phiền hà vướng bận bởi những người chung quanh. Họ cảm thấy thật tự do thoải mái, nhưng có những lúc cô đơn không người thân cận tương trợ giúp đỡ khi mệt mỏi, khi vấp ngã... Cũng có những người đi thành từng nhóm,  từng đoàn, họ phải đợi chờ nhau, mang vác giúp nhau khi yếu mệt,  chăm sóc bảo vệ cho nhau khi hoạn nạn, đau bệnh... Vì vậy họ đi chậm, nhưng an toàn.
Dù mỗi người đều đi con đường của riêng mình, đi đường tắt hay đi trên chính lộ, nhưng tôi vẫn mong muốn được gặp họ cuối hành trình cuộc sống này.

Không ai có thể biết trước con đường mình đang đi sẽ dẫn mình đến đâu khi mà mình chưa một lần đi qua, chưa một lần đến nơi, trừ ra có người từ nơi đó đến hoặc người đã đi qua trước dẫn đường chỉ lối cho.
Vậy ai là người đã đi qua? Ai là người chết đi rồi sống lại để chỉ lối cho những người đi sau, cho bạn, cho tôi???
Riêng phần tôi. Tôi đang đi trên con Đường Công Giáo. Tôi cùng Hội Thánh Công Giáo lữ hành. Tôi an tâm vì có đoàn người đi cùng nâng đỡ tôi.
Tôi thấy mình thật là may mắn, thật hạnh phúc, vì không phải tự nhiên mà tôi lựa chọn đi trên con đường này. Phải chăng đó là sự an bài của Đấng tạo hoá đã yêu thương lựa chọn sắp đặt cho tôi? Mặc dù Ngài vẫn cho tôi có quyền được chọn đi con đường khác nếu tôi muốn. Nhưng nó có tốt cho tôi hay có dẫn tôi đến đích hay không thì tôi không biết vì tôi chưa đi qua. Vậy thì tôi dựa vào điều gì để biết rằng tôi đang đi đúng đường.
Đó là Niềm Tin.
Tôi có một niềm tin được Ngài ban tặng.
Niềm tin được Hội Thánh Công Giáo tông truyền qua bao thế hệ.
Tôi tin có một Đấng Quyền Năng tạo dựng nên vũ trụ, tạo nên muôn loài muôn vật, tạo nên con người, nên thân xác linh hồn tôi, trong dạ thân mẫu.
Tôi Tin Ngài. Tôi gọi Ngài là Thiên Chúa của tôi. Tôi gọi Ngài bằng một tiếng Cha.
Có tôn giáo nào được gọi Đấng mình tôn thờ là CHA không?
Đạo tôi theo Đức Giêsu chỉ dạy chúng tôi và cho chúng tôi quyền được gọi Thiên Chúa Đấng tạo hoá như thế. Tôi cảm ơn Đức Giêsu Đấng từ nơi Thiên Chúa mà đến. Đấng đã đi qua trước, đã chết đi và sống lại để minh chứng tình yêu Thiên Chúa dành cho con người. Tôi thật vui và hạnh phúc khi được gọi là Thiên Chúa là Cha như thế. Thật thiêng liêng ngọt ngào và ấm áp tình Phụ Tử.

Khi tôi buồn phiền, khi tôi đau khổ, khi gặp gian nan khó khăn thách đố, khi tôi thất nghiệp, không tài sản, không tiền bạc, không biết ngày mai sẽ ra sao? Khi đứng trước những căn bệnh nan y mà con người đành bất lực, khi gặp phải những chia ly mất đi người thân yêu nhất mà sức mình không thể nào chịu đựng nổi. Tôi nhắm mắt lại, đặt mình vào lòng bàn tay nhân từ của Đấng Tối Cao, tôi gọi Cha ơi!
Và tôi tin rằng không có người Cha nào mà không thương yêu, không chăm sóc chở che đỡ nâng con mình. Chỉ là Ngài chăm sóc tôi theo cách tốt nhất của Ngài mà tôi như đứa trẻ thơ không thể hiểu được việc của Cha mình. Tâm hồn tôi cảm thấy thanh thản bình an. Bình an khi đau khổ, bình an khi tai nạn, bệnh đau, bình an khi lao động vất vả, khi bất lực thất bại, khi chia ly mất đi người thân yêu, bình an trước sự chết. Niềm bình an đó đúng như lời Đức Giêsu đã hứa ban tặng cho những ai tin lời Ngài. Bình an mà thế gian không thể đem lại.
Còn ân phúc nào hơn.
Còn hạnh phúc nào bằng.

Con xin tri ân cảm tạ tình thương của Chúa, của Cha Yêu suốt cuộc đời con.
Halleluia.

23/4/2018

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

HỮU DUYÊN


Vợ chồng đến được với nhau âu cũng bởi một chữ Duyên.

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên diện kiến bất tương phùng"

Nhân đây xin kể lại câu chuyện tích được đọc về nguồn gốc xuất xứ của hai câu thơ trên:
Ngày xưa, ở một thủ phủ thuộc tỉnh Triết Giang, có 1 viên ngoại giàu có. Vợ mất sớm, để lại cho ông cô con gái xinh đẹp. Viên ngoại rất mực thương yêu và chăm sóc cô con gái. Đến tuổi xuân hồng, cô tiểu thư rất xinh đẹp có tài, sắc, cầm, kỳ, thi, họa… Công, dung, ngôn, hạnh đủ cả. Viên ngoại cũng bắt đầu kén rể, có rất nhiều người đến dạm hỏi nhưng chưa có chàng trai nào làm ông hài lòng.

Một hôm, trong sân nhà viên ngoại xuất hiện cùng lúc ba chàng trai đến cầu hôn, người nào cũng khôi ngô tuấn tú. Đặc biệt, mỗi chàng đều có một biệt tài khó ai sánh bằng: Chàng trai thứ nhất có đôi chân thiên lý mã, có thể chạy rất nhanh, cả ngàn dặm không biết mỏi. Chàng trai thứ hai là một xạ thủ có tài bắn cung bách phát bách trúng. Chàng trai thứ ba là một thi sĩ có tài làm thơ, có thể một lúc viết cả trăm bài thơ hay với nét chữ rồng bay phượng múa…

Viên ngoại phân vân lắm… khi con gái chỉ có một. Ông hẹn cùng ba chàng trai, sáng mai có mặt ở sân nhà ông từ sớm để đua tài kén rể.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh chưa lan hết sân nhà viên ngoại, thì ba chàng trai đã có mặt. Trong sân, cả đêm hôm qua, gia nhân nhà viên ngoại gần như không ngủ, để vót cho xong bó cung tên lớn, và mài cho đầy 1 nghiên mực tàu thật to…

Viên ngoại ra lệnh nội trong một ngày:
Chàng trai thứ nhất, phải chạy đến kinh thành Tràng An, mượn cho bằng được chiếc trống đồng cổ Tràng An về cho ông.
Chàng trai thứ hai, phải bắn cho rụng hết lá cây ngô đồng cổ thụ trước ngõ nhà ông.
Chàng trai thứ ba, phải viết thơ trên 3.000 trang giấy hoa tiên, không được trùng ý. Ai báo công trước nhất sẽ được ông chọn gả con gái.

Sau tiếng trống lệnh, chàng trai có đôi chân thiên lý mã cúi chào viên Ngoại và loáng cái đã mất hút, không để lại dù một dấu bụi hồng. Thế rồi, người ta chỉ còn nghe từng âm thanh... vút… tách của cung tên tra vào nỏ… mỗi mũi tên bắn đi là một chiếc lá ngô đồng rơi xuống đất lả tả…
Riêng chàng trai thứ ba, được mời đến thư phòng nơi bút nghiên mực đã mài sẵn với 3.000 tờ giấy để chàng viết thơ. Bên phòng đối diện sau bức màn the mỏng, giai nhân đang e ấp nghiêng đầu thêu cặp gối rồng phụng cho ngày vu quy…
Chàng thi sĩ bắt đầu tung bút trên những trang giấy nét chữ như rồng bay phượng múa, từng tờ giấy hoa tiên bay xuống như bướm lượn... Thỉnh thoảng chàng lại ngước nhìn sang phòng bên ngắm nàng giai nhân xinh đẹp.

Trời vừa quá trưa, chàng thi sĩ đã viết xong thơ trên 3.000 tờ giấy, hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Chàng nhìn ra ngoài ngõ, cây ngô đồng lá mới rụng hơn một nửa, bóng dáng người có đôi chân thiên lý vẫn mịt mù không thấy tăm hơi…

Phòng bên nàng nàng tiểu thư xinh đẹp cũng vừa nghỉ tay, nhẹ nhàng đứng lên mỉm cười pha trà để mời chàng trai. Trước khung cảnh thơ mộng cùng nụ cười đẹp như thơ kia, chàng thi sĩ đã cao hứng ngâm bốn câu thơ rằng:

"Tràng An chi cổ vị quy hề
Bách xạ ngô đồng nhật chỉ tê
Nhất chiêu tán tự tam thiên trát
Ẩm thị thanh trà thị ngã thê"

(Dịch nghĩa):

Trống Tràng An giờ vẫn chưa thấy về
Cây ngô đồng lá mới rơi phân nửa
Quá trưa ta đã viết xong ba ngàn tờ
Người uống trà kia đích thị là vợ ta.

(Tạm dịch):

Ung dung trời đã xế trưa
Thơ ba ngàn bản cũng vừa viết xong
Tràng An xa dấu bụi hồng
Bên hiên cành lá ngô đồng chưa vơi
Dấu yêu nhẹ mỉm môi cười
Ta nghe đồng vọng một lời phu thê!

Chàng thi sĩ đang ngâm thơ tặng nàng, người mà chàng nghĩ chắc chắn là vợ mình.  Thì… chao ôi… tiếng trống thùng thùng vang dội... Chàng nghe như đất trời như sụp lở dưới chân…, bên tai chàng ầm vang tiếng trống cùng tiếng hét lên vui mừng của chàng trai có đôi chân ngàn dặm:

“Thưa nhạc gia, con đã đem được trống Tràng An về đây rồi!”

Nàng tiểu thư nhìn chàng thi sĩ, ngậm ngùi cảm thương, người mà mới vài phút trước thôi, nàng cũng nghĩ sẽ là phu quân. Để an ủi chàng trai, nàng mang ly trà đến mời chàng uống và tặng chàng 4 câu thơ:

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên diện kiến bất tương phùng
Ẩm thị ngã trà hoàn ngã trản
Tràng An chi cổ dĩ bồng bồng"

(Tạm dịch):

"Ngàn dặm duyên may tình vẫn gặp
Không duyên đối mặt sự chẳng thành
Chàng uống trà xong, xin trả chén
Tràng An tiếng trống vỗ liên thanh!".

Ps: Hãy trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có.

MB.6/4/2018


Lời nguyện

Xin đừng làm rạng rỡ chúng con
Vâng lạy Chúa, xin đừng
Nhưng xin cho danh Ngài rạng rỡ
Bởi vì Ngài thành tín yêu thương
(Tv.115,1)(113b)