.

ĐIỀU RĂN CỦA THẦY LÀ: ANH EM HÃY YÊU THƯƠNG NHAU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU THƯƠNG ANH EM (Ga 15,12)

Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017

Câu hỏi cho tình yêu

Có một chàng trai yêu hai cô gái một lúc nhưng chàng không biết mình yêu ai nhiều hơn. Một người nọ chỉ cách cho chàng trai.

Hãy tự hỏi mình câu này rồi trả lời một cách thành thật:
"Khi anh vui, anh muốn chia sẻ niềm vui ấy với cô gái nào?". Cô gái mà anh nghĩ tới chính là người anh yêu.

Hãy tự hỏi mình câu khác rồi trả lời một cách thành thật:
"Khi anh buồn, anh muốn chia sẻ nỗi buồn ấy với cô gái nào?". Cô gái mà anh nghĩ tới chính là người anh yêu.

Nếu anh nghĩ về cùng một cô gái khi anh vui lẫn buồn, đó là người tuyệt vời nhất. Nếu anh không nghĩ về cùng một cô gái, tôi khuyên anh nên chọn cô gái mà anh sẵn sàng chia sẻ nỗi buồn của mình.

Trong cuộc đời, phiền muộn luôn nhiều hơn hạnh phúc. Bạn có thể chia sẻ niềm vui với rất nhiều người bạn gặp, đâu cần phải là người yêu.

Nếu bạn sống một cuộc đời hạnh phúc, bạn cũng có thể tận hưởng nó một mình.

Nhưng còn nỗi phiền muộn, không phải ai cũng sẵn lòng chia sẻ cùng bạn. Nếu bạn muốn tâm sự cùng ai niềm hạnh phúc của bạn, hẳn người đó phải là người rất thân và là một người hiểu bạn.

Nhưng chuyện không dừng ở đây. Nếu người ấy chỉ nghĩ đến bạn khi cô ấy vui, nhưng lại tìm đến người khác khi cô ấy buồn, tình yêu này quá bấp bênh. Cô ấy không xem bạn là người cô ấy nương tựa suốt quãng đời còn lại.

Dĩ nhiên, tôi rất vui nếu tôi được là người đầu tiên chia sẻ niềm hạnh phúc của cô ấy. Nhưng, nếu cô ấy buồn, tôi cũng sẽ sẵn sàng ở bên cô ấy dể xoa dịu nỗi đau của cô ấy. Chỉ khi đó, tôi mới tin rằng mình chiếm một vị trí quan trọng trong tim của nàng.

Còn bạn, nếu bạn buồn, ai là người bạn nghĩ đến đầu tiên?
(St)

Thứ Tư, 6 tháng 9, 2017

 
Đêm qua mơ chặng hành trình
Trên chuyến tàu ấy đôi mình bên nhau
Lặng im không nói một câu
Bàn tay nắm chặt hiểu nhau cõi lòng
Anh yêu ơi có buồn không?
Có em đây nhé, anh không một mình
Nguyện cầu dâng chút hy sinh
Để làm hy lễ đáp tình yêu thương.
MB.


Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

Nhớ Mẹ yêu

Hoa trắng con dâng về mẹ yêu
Màu hoa thương nhớ nở trong chiều
Khói hương nghi ngút theo làn gió
Khoé lệ rưng rưng nhớ mẹ nhiều
Nay mẹ yên giấc ngàn thu vắng
Con rày ở lại nỗi buồn hiu
Nghìn thu xa vắng hình bóng mẹ
Giọt nhớ,  giọt thương, giọt ngậm ngùi.
MB.

Thứ Hai, 4 tháng 9, 2017

Vu Lan Khóc Mẹ


Nghĩa trang lạnh vắng mẹ ơi
Con nay khóc mẹ bầu trời đổ mưa
Trời đêm không ánh sao thưa
Vu Lan báo hiếu sao vừa tình yêu
Công mẹ nuôi dạy sớm chiều
Ơn sinh, ơn dưỡng tình yêu đáp đền
Khấn cầu cùng Chúa ơn trên
Cho mẹ con được về bên Chúa Trời
Cho mẹ yên nghỉ thảnh thơi
Không còn vất vả một đời chuân chuyên
Mong mẹ được mãi bình yên
Lòng con thương nhớ mẹ hiền dấu yêu.
Mộng Bình.

Thứ Ba, 29 tháng 8, 2017

Bài thơ với 63 tên ca khúc của cố NS TCS

Trịnh Công Sơn hóa thân Cát Bụi lúc 63 tuổi, và với tên 63 ca khúc của ông, Lê Thống Nhất đúc kết thành một bài thơ…

Bạc phơ HẠ TRẮNG tái tê
Để cho BIỂN NHỚ gọi về tên Anh
TÌNH SẦU nào có trôi nhanh
TÌNH XA xin vẫn để dành cho nhau
TÔI RU EM NGỦ cho mau
Tự dưng thấy - TRONG NỖI ĐAU TÌNH CỜ
NẮNG THUỶ TINH cũng ngẩn ngơ
RỪNG XƯA ĐÃ KHÉP tiếng tơ vẫn còn
VẾT LĂN TRẦM mãi chẳng tròn
ƯỚT MI chi để héo hon cho người
Biệt ly VẪN NHỚ CUỘC ĐỜI
Dù rằng XA DẤU MẶT TRỜI bao năm
Khi nào TÔI SẼ ĐI THĂM
Để người xin chớ TƯỞNG RẰNG ĐÃ QUÊN
RU TÌNH mong chút nhân duyên
MỘT NGÀY NHƯ MỌI NGÀY nên lại buồn
NÀY EM CÓ NHỚ MƯA tuôn
Cơn MƯA MÙA HẠ ngọn nguồn từ đâu
NGƯỜI VỀ BỖNG NHỚ nhịp cầu
NỐI VÒNG TAY LỚN nguyện cầu cho ai
NGUYỆT CA - NHƯ TIẾNG THỞ DÀI
TUỔI ĐÁ BUỒN gửi u hoài đi theo
QUỲNH HƯƠNG đưa giữa xóm nghèo
HAI MƯƠI MÙA NẮNG LẠ vèo trôi qua
Kìa Đôi mắt nào mở ra
Cho ai được thấy ĐOÁ HOA VÔ THƯỜNG
GIỌT NƯỚC MẮT CHO QUÊ HƯƠNG
Trong tim CÓ NHỮNG CON ĐƯỜNG lá rơi
CHỈ CÓ TA TRONG CUỘC ĐỜI
BIỂN NGHÌN THU Ở LẠI nơi bến nào
BỐNG KHÔNG LÀ BỐNG dưới ao
NÀY EM CÓ NHỚ gọi chào Bống không?
RU EM TỪNG NGÓN XUÂN NỒNG
Nghẹn như Lời của dòng sông thu tàn
HUYỀN THOẠI MẸ mãi chứa chan
SÓNG VỀ ĐÂU để non ngàn đắng cay?
Còn TA THẤY GÌ ĐÊM NAY?
Ai đi NHƯ CÁNH VẠC BAY cuối chiều…
LỜI THIÊN THU GỌI phiêu diêu
PHÚC ÂM BUỒN gợi những điều trong tim
THƯƠNG MỘT NGƯỜI mải đi tìm
HOA VÀNG MẤY ĐỘ lặng im khóc thầm
TẠ ƠN thắp nén hương trầm
Đã thôi Ở TRỌ cõi trần rồi ư?
CÁT BỤI là thực hay hư
RA ĐỒNG GIỮA NGỌ mà như về nhà
MỘT LẦN THOÁNG CÓ RỒI XA
Để ai đếm - TỪNG NGÀY QUA não nề
Hẹn chi  MỘT CÕI ĐI VỀ
DIỄM XƯA nay đã yên bề sau mưa
Mang EM ĐẾN TỪ NGHÌN XƯA
Mà như CỎ XÓT XA ĐƯA tháng ngày
Mình ai LẶNG LẼ NƠI NÀY
Chẳng buồn theo để NÍU TAY NGHÌN TRÙNG
RỪNG XANH XANH MÃI không cùng
VƯỜN XƯA xơ xác giữa vùng xác xơ
Thương ai đã HÃY CỐ CHỜ
VÀNG PHAI TRƯỚC NGÕ thẫn thờ cuối xuân
AI NGOÀI CÁNH CỬA tần ngần
BÊN ĐỜI HIU QUẠNH - NHỮNG LẦN LỆ RƠI
ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI cuối trời
RU ĐỜI ĐI NHÉ! Mong đời ngủ say…

Thứ Sáu, 4 tháng 8, 2017

HÀNH TRÌNH


Đường dài vẫn mãi bước đi
Khi trời nắng đẹp, lúc thì mờ sương
Ruổi rong khắp các nẻo đường
Bước chân mải miết dặm trường non xanh
Khi đơn độc, lúc song hành 
Đi lên đỉnh núi, xuống ghềnh thác sâu
Về nguồn sự thật ban đầu
Đến nơi thanh vắng rừng sâu trong lành 
Vi vu tiếng gió thông xanh 
Sớm mai chim hót trên cành vui say
Vang lời chúc tụng dâng ngày 
Hoà cùng trời đất lòng đầy an nhiên 
Chiều tà bóng đổ nghiêng nghiêng
Niệm suy tĩnh toạ tịnh thiền tâm thân
Rũ buông bụi bặm đường trần
Hiệp cùng với Chúa ngập tràn yêu thương
Trần gian vạn nẻo vô thường 
Chỉ xin được chọn con đường nhà Cha.
Dù đời còn lắm phong ba
An tâm có Chúa bên ta đồng hành. . 1/8/2017

Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017

Vĩnh Biệt Nhà Thơ Xuân Ly Băng

VĨNH viễn xa rời cảnh thế nhân
BIỆT ly thôi nhé kiếp gian trần
NHÀ chung phủ trắng màu tang tóc
THƠ phú dư âm những điệu vần
XUÂN đã chuyển sang trời đất mới
LY tao biển lặng nước trong ngần
BĂNG tan về cõi miền an lạc
Yên nghỉ từ đây hưởng phúc nhàn.

Mộng Bình. 20/7/2017
Xin hiệp nguyện cho Đức Ông Gioan Baotixita Lê Xuân Hoa (Nhà thơ linh mục Xuân Ly Băng) vừa qua đời 22h ngày 19/7/2017

Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2017

Truyện - BÀ CỐ

Ở cái chợ cá này ai mà chẳng biết bà có thằng con trai đi tu. Mà hình như nó làm thầy rồi. Bữa trước thấy bà mặc áo dài thật đẹp đi lễ khấn nó thì phải? Ai mà chẳng gọi bà bằng giọng điệu kính nể: “Bà Cố!”. Lúc đầu bà cũng ngài ngại. “Cố gì, cứ gọi bà Hai được rồi. Bà Hai bán cá”. Lâu dần bà cũng quen. Gọi “Bà Cố” nghe cũng hay hay.
Kể từ sau ngày đi lễ khấn con về, bà vui hẳn. Bà hãnh diện nơi chốn đông người. Ngẩng cao đầu trong mỗi Thánh lễ. “Dù gì con ta cũng là tu sĩ tu sọt chứ bộ” - Bà nghĩ thầm vậy. Nhưng dù cho có một chút hãnh diện về thằng con trai, bà vẫn cứ lo sợ. Người đời nói đi tu khó lắm chứ đâu phải dễ. Làm bà cố lại càng khó. Bà sợ lòng người nham hiểm. Bữa trước kìa, mới đây thôi, nhà ông Năm xóm trên chứ đâu xa. Chỉ vì cái hàng rào nhà bên xây lấn qua sân, ông qua phân bua phải trái với hàng xóm. Chưa nói được câu nào đã bị chửi sang sảng vào mặt: “Tưởng làm ông cố mà tui nể hả. Ông thuộc về cái dạng quá cố thì có. Mang tiếng có con làm cha mà sống không biết điều.” Nghe đến đó, ông Năm lầm lũi về nhà, mặt buồn rười rượi. Người nhà nói ông bệnh liệt giường cả tuần.

***
Hằng ngày bà vẫn phải dậy từ hai ba giờ sáng đi lấy cá ở chợ đầu mối về bán. Công việc cũng mấy chục năm rồi. Từ cái hồi bà còn con gái. Lấy chồng, chồng chết, để lại cho bà hai đứa con, một trai, một gái. Đứa con gái lầm lỡ chữa hoang, trốn biệt tăm mấy năm rồi cũng về lại ở chung với bà, đem về thêm một thằng nhóc. Bà nói: “Kệ, người ta nói gì cũng được, về đây má nuôi hai mẹ con.”  Mọi sự bà trông mong vào cậu con trai. Hy vọng nó sẽ làm chỗ dựa cho bà khi tuổi già xế bóng.
Bà kể hồi đó có mấy cha về làm Tuần Đại Phúc ở Nhà thờ, ghé thăm vì nhà bà thuộc những hộ nghèo. Không biết các cha nói gì mà thằng nhỏ bỏ bà cái rụp.
-       Má, con đi tu nha! Con đi tu, mai mốt má được làm bà cố. Bà cố bán cá!
Bà gật đầu. Hai mẹ con cùng cười. Có cái gì đó vui lắm trong lòng bà không tả được.
   
      ***
Bẵng đi mấy năm, cậu con trai về.
-       Má, tuần sau con khấn rồi, má với chị hai đi lễ của con.
Ngoài chợ biết chuyện, nhiều người đến chia vui, nói đùa: “Con chào Bà Cố ạ!” Bà đỏ mặt, không giấu được niềm hạnh phúc dâng tràn qua ánh mắt.
Từ sau ngày khấn của con bà thay đổi hẳn. Bà siêng đi lễ hơn. Vì sợ miệng đời nói bà cố gì mà chẳng đạo đức tý nào. Bà bán cá không dám lời nhiều. Vì sợ miệng đời nói bà cố gì mà bán cắt cổ. Bà không dám to tiếng với ai. Vì sợ miệng đời nói bà cố phải nhỏ nhẹ chứ… “Bà Cố” nghe thấy cũng thích nhưng mang được nó sao nặng nề quá. Cũng vì con, bà chấp nhận tất cả. Đứa con gái thấy mẹ mệt mỏi, bực mình nói: “Thằng út đi tu chứ má có đi tu đâu mà chịu khổ dữ vậy!” Bà nghĩ, con đi tu thì mình cũng tu theo con chứ còn gì. Đời bà giờ chỉ trông mong vào thằng con. Bà không cầu xin Chúa điều gì ngoài cầu xin cho con bà có ơn bền đỗ trong ơn gọi

***.
Đang bán hàng, bà nghe tiếng đứa con gái oang oang: “Thằng út nó về thăm má ở nhà kìa, má về đi. Để đó con bán cho.” Bà chạy về thật nhanh như vớ được phải vàng. Mà cũng lâu lắm nó mới về thăm bà chứ có phải thường xuyên đâu.
Bước vào nhà, bỏ cái nón lá xuống đất, vừa nhìn thấy con trai, linh tính của một người mẹ nhắc bảo có chuyện chẳng lành.
-       Nhà Dòng cho con về rồi má – cậu con trai lên tiếng.
Chẳng kịp để bà phản ứng, cậu nói tiếp: “Má có tin con không?”
Bà gật đầu. Má tin.

***
Rồi cậu lại đi.
-       Con đi đâu?
-       Con đi để không phụ lòng tin của má.

***
Ở cái chợ này là thế. Việc tốt chẳng thấy nói tới nhưng hễ nhà nào có chuyện chẳng lành là lan còn nhanh hơn cả internét. Mà cái chuyện của nhà bà, chuyện thằng con trai của bà có phải chuyện nhỏ nhoi gì đâu. “Đi tu mà còn mê gái. Phải chi nó mê con nhỏ nào đẹp đẹp. Bữa tao thấy rồi, con nhỏ đó xấu quắc hà! Nghe đâu ổng làm cho con nhỏ có bầu. Giờ nhà Dòng đuổi rồi. Thiệt nhục hết sức.”
Bà chẳng còn vui vẻ bán cá như thường lệ kể từ ngày ấy. Bà cũng không thể yên tĩnh được giây phút nào khi ở nhà. Đâu đâu người ta cũng bàn ra bàn vào, nói tới nói lui, nói bóng nói gió. Mà cũng có khi nói thẳng vào mặt: “Bà Hai, thằng con bà tu được tui cắm đầu xuống đất!”
Mới ngày nào người ta còn gọi bà bằng cái danh hiệu rất cao cả “Bà Cố!”. Ấy vậy mà mọi việc đến quá nhanh. Bà dường như không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho thằng con của bà và cho cả bà.
Lầm lũi. Ít nói. Hiếm lắm người ta mới thấy bà cười với thằng cháu ngoại.

***
Mười lăm năm kể từ ngày đứa con trai về thăm bà, cũng là mười lăm năm bà chờ đợi. Mười lăm năm chưa phải là quá dài nhưng cũng đủ khiến cho tóc bà bạc trắng, lưng còng, mắt mờ và nhất là bà không thể đi bởi căn bệnh thấp khớp hành hạ. Mười lăm năm người ta vẫn nói tới nói lui như chuyện vừa hôm qua: “Thằng đó còn mặt mũi nào nữa mà về đây. Hại con người ta có bầu giờ phải chịu trách nhiệm chứ sao.”
Đứa con gái thay bà bán cá ngoài chợ. Bà ở nhà, ngồi xe lăn. Khi nào thằng cháu ngoại rảnh rang việc học thì đẩy bà đi vài vòng cho đổi không khí. Còn không thì suốt ngày bà chỉ quanh quẩn trong căn phòng kín như bưng, hôi hám. Lâu rồi người ta không gọi bà là “Bà Cố” nữa, mà gọi “ Bà Hai Xe Lăn”. Mà hình như bà cũng quên cái danh hiệu đó rồi thì phải.

***
Rồi cậu con trai về.
Nhìn thấy mẹ, cậu tựa đầu vào ngực mẹ mà khóc: “Má giận con lắm hả?” Bà cũng khóc theo con.
-       Tháng sau con được làm linh mục rồi.
Cậu nhìn thẳng vào mắt mẹ mà nói. Bà ôm đầu con. Hai mắt ráo hoảnh.
   
      ***
Rồi cái ngày con bà bước lên Bàn Thánh cũng đến. Người ta đẩy bà trên xe lăn lên gian cung thánh để trao áo lễ cho Tân Linh Mục. Đâu đó ở phía sau thì thầm: “Nhìn bà cố tội quá!”
Mọi người quy tụ quanh bà, quanh Tân Linh Mục reo hò, chúc mừng. Mấy bà bán cá trong chợ cũng bao quanh: “Chúc mừng bà cố!”
Bà trả lời nhỏ nhẹ như khẽ, như gió thoảng: “Không dám, tôi chỉ là bà Hai bán cá, hoặc gọi tôi Bà Hai Xe Lăn cũng được, tôi quen rồi!”

MAPHUC,SSS

Thứ Bảy, 27 tháng 5, 2017

MƯA ĐÊM


Mưa hạ về qua đây
Ướt bờ vai hao gầy
Mây đen buồn giăng mắt
Giấc mộng tình xa bay!

Đêm dài thêm hiu hắt
Kỉ niệm cũ vơi đầy
Bóng người xưa cách biệt
Biết bao giờ nguôi khuây.
MB.

Thứ Năm, 18 tháng 5, 2017

BẢO VỆ MÔI TRƯỜNG



Chung tay bảo vệ môi trường
Giữ gìn đất nước phố phường đẹp xinh
Việc làm chớ có coi khinh
Môi trường ô nhiễm thì mình sống sao ?
Bắt tay vào việc đi nào
Sân nhà, trước ngõ, tường rào cây  xanh
Một màu tươi mát an lành
Bình yên chim hót trên cành véo von
"Một cây làm chẳng nên non
Ba cây hợp lại thành hòn núi cao "
Mỗi người cùng góp sức vào
Tự thân ý thức tốt nào cho ta
Môi trường sạch đẹp đâu xa
Trong nhà ngoài ngõ lan ra xóm giềng
Người lớn gương mẫu trước tiên
Đừng tiện tay vứt rác liền ra sân
Đừng lợi mình, đừng hại nhân
Đừng xả rác thải đổ phân ra đường
Đừng vì một chút xem thường
Mà đem vứt rác qua vườn nhà bên
Đừng vì biếng bẩn mà nên
Vừa mất nhân cách, vừa quên tình người
Rác thải có chốn có nơi
Không vứt bừa bãi rắc rơi hại mình
Vừa xấu, vừa bẩn, vừa kinh
Thật đáng chê trách, coi khinh chính mình
Sống văn hóa có nghĩa tình  
Để đời tốt đẹp cho mình cho con
Chim trời, cá biển, thú hoang
Rừng xanh khí sạch càng nên giữ  gìn
Công viên, công cộng sạch xinh
Biển khơi, sông suối hữu tình quanh ta
Khí hậu tươi mát ôn hòa
Môi trường sạch đẹp mọi nhà sống vui
Đất trời, sông núi, biển khơi
Chúa đã tạo dựng cho đời cho ta
Giữ gìn kẻo ngày không xa
Đất trời nổi giận thì ta chẳng còn!

Mộng Bình.18/05/2016

Thứ Tư, 10 tháng 5, 2017

Kỉ Niệm


Tây Hồ quán gió lạnh đêm
Sương rơi ướt đọng trên rèm bờ mi
Lối xưa nhẹ bước chân đi
Đèn khuya hắt bóng gốc si thủa nào
Hương cà phê vẫn ngọt ngào
Sao nghe vị đắng tràn vào trong tim.

Thứ Hai, 17 tháng 4, 2017

HOẠ THƠ

Bài xướng:
CHƠI CỜ TƯỚNG
Đường đi tính kỹ ít khi lầm
Tướng đã dựng cờ mắt ngó đăm
Độc pháo gác nòng xuyên lỗ ngắm
Hai xe mở lối nhập cung nằm
Thượng phong nước bí tràn qua chiếu
Hạ mã tay lanh giữ lại cầm
Tám tám ô vuông vòng luẩn quẩn
Chơi thường chớ để nguội rồi hâm.
Cao Linh Tử.

Hoạ y đề:
Suy tính trước sau tránh bị lầm
Thế cờ dàn trận mặt đăm đăm
Tốt lên nghênh chiến ào sang tiến
Pháo nấp thừa cơ phục kích nằm
Đúng lúc mã rình vô nước bí
Kịp thời sĩ thủ ngáng chân cầm
Mấy giờ cân nhắc canh me địch
Chặc lưỡi tai vò giống bị hâm.
Nguyệt Anh.

HẠI NÃO
Cờ thế đánh sao để khỏi lầm
Mắt nhìn chăm chú, mặt chiêu đăm
Bên này giương Pháo lăm le nổ
Phía nọ dàn Xe phục sẵn nằm
Mã chớp thời cơ bung sức chiếu
Sĩ giương trấn thủ quyết che cầm
Điều binh khiển tướng thực ư khó
Lỡ bước sai quân, não hẩm hâm.
Mộng Bình.

TẬP CHƠI CỜ TƯỚNG
Cứ tưởng ngon ăn, bé cái lầm
Suy suy, tính tính, mắt nhìn đăm
Pháo đi, ngỡ đã giành phần thắng
Mã tiến, nào hay phải chốt nằm
Tiến thủ đưa xe, hùng hổ bước
Giữ công lên sĩ,  đứng yên cầm
Lộ trung chưa được, thêm chiếu bí
Tàn cuộc chơi rồi mới thấy hâm.
Hướng Dương Ngọc Cầm.

LỠ NƯỚC
Đánh mãi mà sao vẫn cứ lầm
Lâm vào thế bí mặt đăm đăm
Xe què Mã ấy tìm phương chạy
Pháo cụt Voi kia kiếm chỗ nằm
Khiển Tướng che thành ra sức giữ
Điều Binh chắn giặc cố công cầm
Đi sai một nước mà nguy kịch
Mấy bác ngồi ngoài lại bảo hâm.
Nguyễn Đình Văn.

Thứ Năm, 13 tháng 4, 2017

Nét Vẽ Cuộc Đời


Gió táp mưa sa phủ cuộc đời
Lưng còng gối mỏi ngỡ tàn hơi
Gan bền trí dũng tâm ngay thẳng
Đầu vẫn hiên ngang ngẩng giữa trời.
MB. Cảm tác

Tự Hào Người Công Giáo


Ngẩng đầu cao, tôi vui sướng hân hoan
Tôi tự hào: mình là người Công Giáo
Được sinh ra trong gia đình có đạo
Được mẹ cha nuôi dưỡng trở nên người
Được nhận biết một Thiên Chúa tuyệt vời
Đã tạo dựng muôn loài cùng vạn vật
Một Giêsu giáng thế làm người thật
Sống khó nghèo, Người đã sống như tôi
Đã nếm trải đau khổ và buồn vui
Sống bên tôi như người tình thân thiết
Vì yêu tôi, Người đón nhận cái chết
Chết đau thương trên thập tự năm xưa
Tình yêu đó kể sao hết cho vừa
Ngài hoán đổi cho tôi nguồn sự sống
Và tặng ban máu thịt nên bánh Thánh
Nuôi hồn tôi được no thoả bình an
Một mai kia khi tạm biệt trần gian
Tôi sẽ được trở về nơi cùng đích
Sống an vui trong ân tình thoả thích
Nơi Thiên Chúa Chân Thiện Mỹ Yêu Thương.

MB.

Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

ÁNH SÁNG SOI VÀO BÓNG TỐI

Đi qua đền Thánh hôm nay
Chúa thấy anh mù ngồi ngay vệ đường
Ngài liền động lòng xót thương
Người mù từ thủa mới sinh ra đời
Môn đệ thấy vậy hỏi Ngài
Tội anh hay tội thân sinh thể này
Chúa Giêsu đã phán ngạy:
"Không phải tội của anh hay gia đình
Nhưng là để thấy công trình
Thiên Chúa tỏ hiện cho người nơi anh
Bao lâu còn ở thế gian
Thầy là ánh sáng soi vào bóng đêm"
Nước miếng trộn với bùn đen
Ngài bôi vào mắt cho anh chàng mù
Rồi sai đến hồ Siloe
Rửa cho sáng mắt chẳng mù nữa đâu
Vâng lời Ngài anh bước mau
Đến hồ nước rửa mắt đau sáng liền
Đức tin được thấy nhãn tiền. (Ga. 1,1-7)
Hôm nay con cũng ước như anh mù
Bóng đêm giăng lối âm u
Mắt con đang thấy nhưng mù Đức tin. Con mong được Chúa đi tìm
Chữa cho con sáng Đức tin vào Ngài.

MB.






Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

BÂNG KHUÂNG


Tà dương bóng nắng nhạt màu
Bâng khuâng lá úa theo nhau rụng rời
Chao nghiêng cánh lá chơi vơi
Cuốn theo chiều gió giữa đời chông chênh
Để lòng se sắt buồn tênh
Vàng phai một cõi lênh đênh phận người.
Mộng Bình.

TIẾC THƯƠNG


Chỉ là Một Chút Xíu thôi
Mà sao thắm đượm tình người mêng mông
Chỉ như tiếng sáo trên không
Mà sao đem lại ấm nồng thiết tha
Chỉ là một áng thơ ca
Mà tình lưu luyến bay xa ngút ngàn
Chỉ là một tia nắng vàng
Mà sao sưởi ấm muôn vàn trái tim
Chỉ như sao tắt bóng chìm
Mà sao đau nhói trái tim muôn người
Tiếc thương xao xuyến ngậm ngùi
Tiễn đưa Một Chút về nơi cội nguồn.
Mộng Bìn..
(Tiếc thương ĐC Giuse Vũ Duy Thống
Biệt hiệu Nhạc sĩ: Thông Vi Vu
Khẩu hiệu Linh mục: "Tình yêu Đức Kitô thúc bách tôi")

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

ĐẦU XUÂN DÂNG CHÚA


Đầu xuân dâng Chúa đôi tay
Dâng lên tất cả từng ngày đời con
Dâng Chúa lòng mến sắt son
Dâng lên mưa nắng hao mòn bờ vai
Dâng lên những tháng năm dài
Con xin dâng trọn lên Ngài tình xuân.
Mộng Bình.

Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2017

Ngày Tết Cổ Truyền Việt Nam


Mỗi năm đón tết về đây
Gia đình đoàn tụ sum vầy bên nhau
Ngoài sân gío thoảng hương cau
Trên bàn thờ tổ khói màu lam bay
Dọn nhà lau cửa trưng bày
Đôi câu đối đỏ hay hay dán liền
Dưa hành mẹ muối trước hiên
Ngũ quả dâng kính gia tiên xếp đầy
Đậu xanh nếp trắng sẵn đây
Tiêu hành thịt lợn thêm đầy một thưng
Khuôn vuông cha gói bánh chưng
Bàn tay mẹ khéo nắn lưng bánh dầy
Chị em xúm xít quanh đây
Người lo đun bếp củi đầy đốt lên
Lửa hồng khơi bếp sáng thêm
Bập bùng tí tách trong đêm ánh ngời
Hôm mai bánh nấu chín rồi
Mẹ nhanh tay vớt ra nồi bánh chưng
Giao thừa tiếng pháo đì đùng
Xua đi ngày cũ, đón mừng năm sang
Chuông nhà thờ đổ kính koong
Hòa cung năm mới hân hoan đón chào
Rộn ràng áo mới xôn xao
Sáng mùng một tết đến chào mẹ cha
Kìa đàn em bé reo ca
Lì xì bao đỏ cả nhà cùng vui
Ngày tết nô nức tiếng cười
Tết cho mai nở vàng tươi khắp miền
Tết cho đời thắm thêm duyên
Mừng vui ngày tết cổ truyền Việt Nam.
Mộng Bình.

Mừng Ngày Tết Quê Hương


MỪNG mùa xuân mới về đây
NGÀY vui rộn rã ngất ngây hương nồng
TẾT này mai trổ nhiều bông
QUÊ hương tràn ánh nắng hồng lung linh
HƯƠNG đồng gío nội đượm tình
CÙNG vui cất tiếng tâm tình hoan ca
CHÚC nhau năm mới an hòa
CHO tình thêm đẹp mặn mà tbủy chung
MỌI nhà được ấm no cùng
NGƯỜI thêm tuổi mới lại sung thêm tài
AN vui vinh phúc hưởng dài
BÌNH minh chiếu rọi láng lai khắp nhà
HẠNH phúc tràn ngập bao la
PHÚC lộc thịnh vượng vươn xa thêm nhiều/
Mộng Bình.

Xuân Về


Một làn gió nhẹ thổi sang
Mùa đông chợt tắt, nắng mang xuân về
Xuân tươi, xuân thắm tràn trề
Trời xanh mây trắng, gió về reo vui
Đàn em nô nức tiếng cười
Cùng khoe áo mới, nắng tươi sắc vàng
Én chao cánh liệng từng đàn
Mai Đào rộn rã nở tràn khắp nơi
Người người hớn hở vui tươi
Cùng nhau đón tết bên nồi bánh chưng
Gia đình sum họp tưng bừng
Quanh mâm bánh tết chúc mừng cho nhau
Chúc mạnh khỏe, chúc sang giàu
Chúc nhau hạnh phúc, chúc nhau an bình
Mùa xuân thắm đẹp hữu tình
Ngày tết trẩy hội linh đình khắp nơi
Gái trai hò hẹn vui cười
Hẹn nhau năm tới kết đôi sánh cùng.
Hoàng Bình.
1 / 2015
(Đã đăng trên www.baicamoi.com)

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

Mẹ

Ngọt ngào hai tiếng quê hương
Ầu ơ giọng hát yêu thương mẹ hiền
Ru con vào giấc thần tiên
Đưa con bay đến khắp miền nhân gian
Mồ hôi trán mẹ tuôn tràn
Vun cho bông lúa chín vàng trên nương
Khói lam chiều tím vấn vương
Thơm mùi cơm mới nhớ thương mẹ hiền
Tảo tần hôm sớm chuân chuyên
Để cho con được đến trường mẹ vui
Tinh mẹ chan chứa chẳng vơi
Nuôi con khôn lớn nên người hôm nay
Áo đẹp con mặc mẹ may
Bàn tay mẹ vết chai đầy vì con
Nghĩa mẹ tình thắm như son
Cảm ơn mẹ đã nuôi con tháng ngày
Xa quê tình vẫn đong đầy
Lòng con luôn nhớ mỗi ngày mẹ ơi.

Lời nguyện

Xin đừng làm rạng rỡ chúng con
Vâng lạy Chúa, xin đừng
Nhưng xin cho danh Ngài rạng rỡ
Bởi vì Ngài thành tín yêu thương
(Tv.115,1)(113b)