.

ĐIỀU RĂN CỦA THẦY LÀ: ANH EM HÃY YÊU THƯƠNG NHAU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU THƯƠNG ANH EM (Ga 15,12)

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Tên trộm đêm Giáng Sinh

Ngồi bên lò sưởi trên một chiếc ghế thấp, cô bé nhìn những lưỡi lửa thon dài, chập chờn loạn xạ đang ngon lành hùng hổ tấn công một khúc cây to. Lớp vỏ xù xì đã bị gặm hết, tàn than rực đỏ rớt xuống lớp tro mềm, kèm theo tiếng xì xèo lách tách.
Đột nhiên cô bé lắng nghe... Dưới kia có tiếng chân bước, rồi một người leo lên cầu thang. Cô ngạc nhiên nhưng không lo ngại. Trong đêm giáng sinh bao giờ chả có đầy những chuyện kỳ bí như thường lệ. Rồi cánh cửa từ từ mở ra. Một thanh niên cao dỏng xuất hiện, hắn đứng đó như trời trồng giữa khung cửa đen ngòm.

Cô bé nói to:
- Giũ sạch người đi đã rồi hãy bước vào, bằng ấy tuyết chú mang theo thế nào cũng làm bẩn nhà bếp. Dì Mion đã phải mất công lau rửa suốt sáng nay đấy!
Hắn yên lặng giũ sách lớp tuyết.
Cô bé nói tiếp:
- Sao, chú lạnh không đi được nữa à? Bước vào rồi đóng cửa lại chứ! Chú đóng cửa chuồng súc vật ở dưới chưa?
Hắn nhún vai. Cô bé nói như thể nhận lỗi:
- Không phải cháu sai chú đâu. Nhưng sợ có điều gì không hay xảy ra cho đàn súc vật. Đêm Giáng Sinh thế này chúng phải được ngủ yên.
- Chà, thế ra đêm nay là Giáng Sinh à? - Hắn hỏi, giọng bực bội.
- Chú còn gì nữa! Bộ chú không biết sao?
- Không.
- Trời đất!
Hắn cáu:
- Cái gì mà trời đất? Vui vẻ cho các người no bụng ấm cật. Chứ những kẻ nghèo xác như tụi này, lang thang mọi ngả đường, đói lạnh chết đi được...
Tần ngần vì đã thiếu tế nhị, cô bé nhỏ nhẹ:
- Vâng, đúng thế... Khi phải đi đường vào mùa đông, xa nhà xa cửa... Chú đến gần lò sưởi này cho ấm.
Hắn xích lại từ từ. Đôi mắt nghi ngờ lấm lét nhìn hai bên:
- Có bao nhiêu trong thôn trại cuối rừng này?
- Ở đây có 2 cặp bò đực, 1 đàn cừu do nội coi giữ, 3 bò sữa...
- Lẩm cẩm thế, tôi hỏi người chứ không hỏi súc vật
- Cháu biết chứ. Nhưng cháu tin là một người từng trải như chú tất phải hiểu cần bao nhiêu người để săn sóc bấy nhiêu súc vật: 2 người đàn ông, 1 mục đồng, không kể...
Hắn ngắt lời:
- Bấy nhiêu người coi sóc cái nông trại này, bây giờ đâu cả rồi?
- Đi vắng cả rồi... mọi người đều đi hết, lễ đêm mà. Phải cuốc bộ hơn 1 giờ đấy!
- Cô bé ở nhà có một mình thôi?
- Không hẳn như vậy
Đảo mắt một lượt quanh phòng, hắn dò xét từng góc tối:
- Mèng đét ơi! Thế nghĩa là sao?
- Nội cháu ngủ ở phòng bên cạnh. Chú có thể nghe thấy tiếng ngáy của ông. Cứ y như là máy xay bắp vậy.
Cô cười và nói:
- Chú không thích ngồi à?
- Sao không? Nhưng cô bé búp bê trả lời tôi cái đã. Nếu có gì trục trặc... (hắn ngập ngừng tìm chữ diễn tả) nếu có ai gọi, hẳn lão già sẽ mò sang phải không?
- Sao lai có cái gì trục trặc? Vả lại ông nội lại điếc nữa.
- Điếc, điếc! - Hắn vừa nói vừa cười hề hề - Không nên quá vỗ bụng yên chí vì người ta điếc.
- Nội điếc thật mà! Sấm - nội cũng chẳng nghe thấy nữa là. Chính vì thế mà người ta xếp cho nội ở gần cháu, sợ lỡ ra cửa nẻo...
- Hay kẻ trộm phải không nào?
- Sức mấy, Đêm Giáng Sinh mà!
Vững dạ rồi, hắn ngồi xuống chiếc ghế mà cô bé đã đẩy về phía trước và nhìn chòng chọc vào cô.
Cô có mái tóc vàng hoe, loăn xoăn. Bồng bềnh trong đó là những chiếc trâm vàng óng ánh, nhấp nháy theo ánh lửa. Cặp mắt to và luôn mở tròn, cho hắn cái cảm tưởng 'nai vàng ngơ ngác'. Đôi mắt sâu thăm thẳm màu hoa uất kim hương hoang dã làm người ta nhớ tới vì sao rụng. Cô nhìn gã đàn ông rồi mỉm cười.
Hắn hỏi:
- Cô bé bao nhiêu tuổi?
- Mười hai... tức là sắp sửa mười ba đấy...
- Đủ rồi... vậy lũ chó cũng đi lễ nửa đêm à?
Cô bé bật cười, nụ cười trong sáng như những hạt trai. Hắn tiếp:
- Chẳng có con nào sủa khi tôi mở cửa phía dưới.
- Con chó già Picard cũng điếc như ông nội cháu.
- Nhưng cũng đủ sức ngoạm giò một tay đạo chích nếu có ai ra một dấu hiệu nhỏ phải không?
- Có thể lắm.
Cô lại cười và quay về phía gã đàn ông, khuôn mặt dịu dàng tươi sáng dưới ánh lửa lại càng linh hoạt thêm.
Hắn nói thấp giọng:
- Có thể giờ này chỉ có mình tôi và cô.
Bộ quần áo ẩm ướt, vá víu thảm hại của hắn đang bốc khói trước ánh lửa xinh xinh. Đôi giày của hắn, cột bằng những sợi dây điện, đang rỉ ra hai vũng nước trên những viên gạch nhỏ màu đỏ...
- Không ai cô đơn đêm Giáng Sinh.
- Chà, cô tin thế sao? Đúng là con gà con mới nở tuần trước!
Cô nói, một ngón tay đặt trên môi:
- Suỵt... Nghe kìa!
Hắn chau mày chú ý, lắng tai và nghe thấy hàng ngàn tiếng động dầy đặc trong thinh lặng: tiếng bò sột soạt, tiếng lướt rì rào, những tiếng thở dài bâng khuâng. Trên mái, những viên ngói chốc chốc lại rung động...
- Mèo chuột, gió máy... Nhưng theo cô, đấy có thể là cái gì khác à? Con gái các cô nhiều trò lắm...
Chẳng để ý đến lời nói của hắn, cô thì thào:
- Phải, tôi biết... đấy là các linh hồn. Đêm nay họ lên đường, đi khắp đó đây, thăm viếng những người họ yêu thương.
- Các linh hồn thì làm gì được cho cô? Con nít như cô chắc chưa có người thân nào qua đời, phải không?
- ... má cháu mất hồi cháu còn bé tí.
Cô cúi đầu và làm dấu Thánh giá. Gã đàn ông tiếp lời:
- Mẹ tôi cũng thế. Hồi đó tôi mới tám tuổi. Từ dạo đó, đời đã quất vào lưng tôi nhiều đòn hơn người ta quất trâu cày. Bố tôi rước một gái già về nhà. Lên mười hai tuổi... chà, cũng tuổi cô đây, tôi đi bụi đời... rồi... rồi thì... đủ hết!
Cô gái nhỏ nhẹ đầy vẻ trắc ẩn:
- Tội nghiệp chú quá!
Hai bàn tay nhỏ bé, nóng ấm, cầm lấy bàn tay thô cứng, to lớn. Hắn giật tay ra.
Ngoài tầm ánh hỏa lò, nhà bếp đầy bóng tối, hắn hỏi:
- Cô không sợ à?
- Dạ, không. Đêm Giáng Sinh mà! Lại còn có chú ở đây. Chú cao lớn, khỏe mạnh...
- Thế ra... chỉ nhìn thấy tôi cô đã tin cẩn được à? Điều này làm cho tôi phấn khởi đấy! Vì, theo lẽ thường, người ta xua tôi đi và xuỵt chó theo bén gót... nhưng-hắn làm một cử chỉ thách đố-khi nào cần, tôi có cách làm cho lũ chó im bặt, mà cả người ta cũng thế...
- Chú có nhiều ngón nghề nhỉ! Cháu cũng có mẹo để...
- Để làm gì?
- Để chữa nấc cục. Còn dì Mion chữa các nốt bỏng.
- Cô nói với bà ta làm ơn săn sóc giúp khi tôi rơi xuống hỏa ngục nhé!
Một làn khói bị thổi ngược xuống ống khói làm cả hai người cay cả mắt. Gã đứng dậy, cô tưởng là gã ra đi.
- Chú chưa thể đi như thế trước khi dùng một chút bánh.
Hắn ngồi xuống trước cái bàn được thắp sáng bằng một ngọn đèn lù mù.

- Chú thích dùng sữa không?
- Khi nào bò ăn nho tươi thì tôi sẽ uống sữa!
Cô cười như nắc nẻ và mang ra một chai rượu nho:
- Rượu nho vườn nhà, thứ thiệt đó!
Hắn ngồi ăn trên ghế và cố ý chọn một miếng bánh lớn, bọc trong tấm khăn trắng. Cô bé nhanh nhẩu ngăn lại:
- Đừng, đừng động vào đấy. Cháu sẽ lấy cho chú miếng khác.
- Miếng bánh ngon quá, tôi không đáng ăn chứ gì?
- Nhà chỉ có một thứ bánh đó do dì Mion làm. Nhưng miếng này, đó là phần người ta dành riêng đêm nay trong mỗi thôn trại, để...
- Cho ai?
- Cho Ngài, nếu ngài đi qua đây, bụng đói.
- Ngài? - Hắn lặp lại, bực tức, sỗ sàng-Còn những người khác đói meo!
Và rồi hắn làu nhàu những gì không rõ giữa hai hàm răng, dường như những lời lộng ngôn lặt vặt.
Cô bé tiếp, đầu cúi xuống:
- Khi chiếc bánh cắt miếng đầu tiên, đó là dấu hiệu Ngài đã đến... Này, chắc chắn là thế đó!
Một vẻ thanh thản bao bọc khuôn mặt dịu dàng của cô. Hắn nói:
- Rõ khéo ngây thơ! Miễn là cô đừng tưởng tượng rằng tôi là Ngài ấy nhé. Tôi chỉ là một...
- Dĩ nhiên rồi-cô đáp vội-Dì Mion trở về có lẽ sẽ tin, vì dì chưa nhìn thấy chú, còn cháu thì...
Cô hất nhẹ mái tóc vàng hoe, trên đôi mắt xanh có một thoáng ranh mãnh.
- Cô nhỏ này ma giáo thật! Nhưng thôi, nói ít hiểu nhiều, nếu miếng bánh này dành cho mọt người nào đó, thì đấy chính là tôi.
- Chú có lý.
Rồi mau lẹ kéo chiếc khăn trắng ra, cô đẩy về phía gã đàn ông một miếng bánh vuông to.
Tiếng đồng hồ điểm giờ vang lên từ chiếc hộp gỗ treo cao. Cô nói:
- Đúng nửa đêm. Chúa Hài Nhi đã Giáng sinh. Cuộc canh thức chắm dứt. Cháu có thể dọn thịt đùi heo cho chú.
Hắn ăn ngon lành, chiếc dao cơm lăm lăm trong tay. Vừa uống hắn vừa nói:
- Rượu nhà cô chẳng ra cái quái gì! Nước mận chắt hả?
Cô bé bực mình:
- Hừ!
- Nhưng đùi heo thì ngon tuyệt!
Hắn bật ngón tay trên đầu tỏ ý thán phục.
- Cô tên gì?
- Noellie.
- Chà, sặc mùi Giáng Sinh!
- Còn chú, tên chú là gì?
- Jean.
- Gì nữa?
- Tên họ hả? Nhiều lắm: Du-thủ-du-thực, Gặp-chăng-hay-chớ, Xế-chiều-chào-bạn...
- Chú cứ trêu không hà! Chú cho cháu là một con ngu sao?
- Ồ... không hẳn như thế... tôi thấy cô bé rất ngây thơ.
- Cháu đoán chú không phải là người vùng này. Giọng nói của chú nằng nặng...
Thoáng cái, cô biến mất vào bóng đen dầy đặc của nhà bếp. Hắn lo ngại...
- Cô bé làm gì sau lưng tôi đấy?
Cô bé trở lại mang theo một trái táo bự, lớp vỏ hơi rạn một chút. Hương mùa thu lan tỏa.
- Táo vườn nhà đấy!
- Cái gì các người cũng có! Ở đây chắc súc vật cũng được ăn hằng ngày?
- Điều đó làm chú bực mình?
- Ừ
- Chúa ơi, hình như có những người nghèo đến nỗi không có cơm ăn. Nhưng ít ra họ cúng có khoai mì chứ?
- Im đi, trời đất quỷ thần! ...
Hắn đấm xuống mặt bàn làm chai ly nghiêng ngả. Cô bé nhỏ giọng làm hòa:
- Thôi mà, cho cháu xin. Đêm Giáng Sinh ai lại khó tính như vậy. Kỳ hè này này chú trở lại đây, bác Irénée của cháu sẽ giúp chú sinh sông ngon lành.
Hắn cười, môi xệch về một bên:
- Con nai tơ nó đòi dạy khôn cho tôi! Tôi chẳng biết thừa cái tẩy của bọn nhà quê các người sao? Mặt này đã nếm đủ rồi. Làm quần quật như trâu và tối về 1 tô cháo! Một người lạ mặt, một kẻ qua đường có giọng nói nằng nặng - như cô nhận xét - thì chỉ có nước làm hụt hơi. Rồi khi hết việc thì 'bái bai', chào nhé! Đi chỗ khác cho rảnh! Của đâu mà nuôi người dưng?
Chưa ai nói với cô bé như thế bao giờ. Có cái gì ngột ngạt trong tim, cô bào chữa cho người nhà:
- Các người làm công vẫn ăn cùng bàn với cả nhà cháu mà...
Rồi cô nói tiếp, giọng khiêm tốn:
- Công nhận là phải cố gắng, nhưng công việc đòi hỏi như thế. Có làm mới có ăn.
Gã đứng dậy và lại gần đống lửa. Cô đi theo, rồi trở lại ngồi trên chiếc ghế thấp. Tiếng ngáy của nội vẫn đều đều. Cô bé im lặng không nói gì.
Gã đàn ông hỏi:
- Cô nghĩ gì đấy?
-  Không nghĩ gì hết... tại mắt cháu mờ ra rồi.
- Buồn ngủ hả?
- Vâng, nhưng cháu không muốn ngủ, chừng nào họ chưa về.
Hắn đứng dậy đặt một chiếc ghế đẩu cao cạnh ghế của hắn và nói với giọng khàn khàn:
- Lại bên tôi đây!
- Dạ
Cô bước tới. Một bàn tay của hắn cầm lấy hai cổ tay nhỏ nhắn của cô bé. Mười ngón tay hắn nâu sạm gió sương giống như một chùm quả màu hổ phách.
Hắn nhìn cô chòng chọc, hơi thở gằn gằn. Trong giây lát cô ngước mắt lên. Hắn nhìn sang hướng khác, nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy hàm răng của hắn giữa hai làn môi vểnh lên thật dễ sợ. Một tiếng răng rắc khiến cô giật mình. Cô thì thào:
- Các vong hồn đấy!
Rồi đột nhiên mái tóc hung ngả xuống vai hắn. Cô thiếp ngủ.
Cô ngủ say như trẻ con, thoải mái, yên lành thế, nhưng lại rất sinh động. Hắn thấy hơi thở của cô tươi mát, thanh trong như mùi hoa cỏ thoang thoảng sau trận mưa. Mái tóc cô bồng bềnh, óng ả khiến chiếc má đào trông như một bông hoa tươi nở.
Thời gian dần trôi, nhưng hắn không dám nhúc nhích. Nếu cô bé thức giấc, hắn có cảm tưởng mơ hồ rằng đó là một mất mát không cách chi bù đắp, mất mát một cái gì mong manh mà hắn ao ước vô cùng,một cái gì diệu vợi ngẫu nhiên đến với hắn chỉ một lần trong đời... Cô bé của mình. Tay hắn choàng giữ lại, chác chắn là quá mạnh vì cô nói qua hơi thở như cầu xin:
- Jean...
Từ bao lâu rồi, nay tên hắn mới được thốt lên với ngần ấy dịu dàng. Phải chăng từ ngày mẹ hắn mất? Môi hắn mím lại.
Hắn muốn đánh thức cô bé:
- Noellie.
Hắn thì thầm vào tai cô, nhưng cô vẫn ngủ, chẳng nghe thấy gì hết. Hắn nâng đầu cô lên, nhưng nó lại gập xuống.
- Noellie.
Lần này cặp lông mi chớp chớp, ánh mắt xanh ngỡ ngàng nhìn thẳng vào khuôn mặt khốn khổ đang cúi xuống cô. Hắn lên tiếng:
- Này, cô bé! tôi đi đây.
Hắn lách mình đứng lên, vẻ bồn chồn.
- Nhưng mà sao... sao chú đi gấp vậy?
Bấy giờ cô cũng đã đứng dậy và đưa tay toan giữ hắn lại.
Gã đàn ông nắm lấy hai vai cô bé lắc mạnh, nhìn thẳng vào mắt cô và nói một cách dữ tợn:
- Tôi phải đi.
Cánh cửa đóng sập lại, nhưng cô chạy theo, mở cửa nghiêng người ngó ra. Bấy giờ tiếng gã đàn ông vọng vào qua khoảng trống đen ngòm của chiếc cầu thang:
Vĩnh biệt cô bé!

Sẽ chẳng bao giờ cô biết được Giáng Sinh đêm nay, một phép lạ đã cứu cô.

( Câu chuyện đêm Giáng Sinh.)

14 nhận xét:

  1. CHÚC MỘNG BÌNH 1 MÙA GIÁNG SINH AN LÀNH & VUI VẺ NHÉ!...

    Trả lờiXóa
  2. Chúc Mộng Bình và gia đình Mùa Giáng sinh hồng phúc và năm mới 2014 an bình vui vẻ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh. Chúc anh Mùa Giáng Sinh an lành, thánh đức và ngập tràn niềm vui nha.

      Xóa
    2. http://www.mp-group.vn/pictures/news/big_imz1382022988.jpg
      Nhân dịp năm mới Giáp Ngọ - 2014, MC xin gửi đến Bạn lời chức mừng năm mới – Chúc Bạn năm mới gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống và luôn an vui, hạnh phúc.

      Xóa
    3. Cảm ơn bạn rất nhiều.
      Tuần mới ngập tràn niềm vui, công việc thuận lợi nhé !

      Xóa
  3. Chị sang thăm em , đọc câu truyện rất cảm động, phải chăng chỉ cần có tấm lòng, Thiên đường ắt sẽ mở ra...
    Chúc em hạnh phúc , Bình an trong dịp xuân về?Thương em !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, em cũng nghĩ như chị.
      Xuân sắp về, chắc chị iu nhớ nhà, nhớ quê hương và bạn bè lắm nhỉ? Chúc chị iu đón năm mới vui, và hạnh phúc nha.

      Xóa
  4. Nơi nào có tấm lòng rộng mở, nơi ấy có bình yên và hạnh phúc, sang thăm em chúc năm mới thật vui vẻ ấm áp và bình an nhé. http://i1075.photobucket.com/albums/w440/tranhoangman/hoa-phong-lan-3_zpsdb8a87ce.jpg .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh Mẫn. Anh cũng đón năm mới an vui, hạnh phúc bên gia đình thân yêu nha.

      Xóa
  5. Những ngày cuối tuần đong đầy iu thương em nhé, ạc ạc

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi...Chuẩn bị đón năm mới ấm áp hạnh phúc bên người iu nha !

      Xóa

- Cảm ơn các bạn ghé thăm và comment
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực
tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ * .
(Lưu ý: Định dạng đuôi ảnh 'JPG','GIF','PNG','BMP')

Lời nguyện

Xin đừng làm rạng rỡ chúng con
Vâng lạy Chúa, xin đừng
Nhưng xin cho danh Ngài rạng rỡ
Bởi vì Ngài thành tín yêu thương
(Tv.115,1)(113b)