Sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng một cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người còn một que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần.
Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy một khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.
Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt wanh đống lửa, thấy một người trong số đó ko đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.
Người thứ 3 trầm ngâm trong một bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: "Tại sao mình lại phải hi sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?"
Người đàn ông giàu lui lại một chút, nhẩm tính: "Thanh củi trong tay, phải khó nhọc lắm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?"
Ánh lửa bùng lên một lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù: "Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi nầy sưởi ấm những gã da trắng!"
Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ: "Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước".
Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt. Sáng hôm sau khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 đều đã chết cóng. Họ không chết vì cái lạnh bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn.
TRÊN TUYẾT
Một bà cụ nặng nhọc lê bước trên phố. Bà cụ đi chân đất. Trên tuyết. một đôi trẻ, tay xách lỉnh kỉnh những túi to- vừa nói chuyện vừa cười đến nỗi không để ý thấy bà cụ.
Một người mẹ dẫn hai đứa con nhỏ tới nhà bà ngoại. Họ quá vội nên cũng không để ý.
Một viên chức ôm một chồng sách đi qua. Mải suy nghĩ nên cũng không để ý.
Bà cụ dùng cả hai tay để khép vạt áo đứt hết khuy. Dừng lại, nép vào một góc ở bến xe buýt. một quý ông ăn mặc lịch lãm cũng đứng đợi xe buýt. Ông cố đứng tránh xa bà cụ một chút. Tất nhiên là bà già rồi, chẳng làm hại được ai, nhưng nhỡ bà ấy bị bệnh lây nhiễm thì sao…
Một cô gái cũng đứng đợi xe buýt. Cô liên tục liếc xuống chân bà cụ, nhưng cũng không nói gì.
Xe buýt tới và bà cụ nặng nhọc bước lên xe. Bà ngồi trên chiếc ghế ngay sau người lái xe. Quý ông và cô gái vội vã chạy xuống cuối xe ngồi. Người lái xe liếc nhìn bà cụ và nghĩ: “Mình không thích phải nhìn thấy cảnh nghèo khổ nầy chút nào!”.
Một cậu bé chỉ vào bà cụ và kêu lên với mẹ:
- Mẹ ơi, bà ấy đi chân đất! Mẹ bảo những ai hư mới đi chân đất, đúng không mẹ?
Người mẹ hơi ngượng ngập kéo tay con xuống:
- Andrew, không được chỉ vào người khác!- Rồi bà mẹ nhìn ra cửa sổ.
- Bà cụ nầy chắc phải có con cái trưởng thành rồi chứ!- một phụ nữ mặc áo choàng lông thì thầm- Con cái của bà ấy nên cảm thấy xấu hổ mới phải!
Người phụ nữ nầy bỗng cảm thấy mình quả là người tốt, vì mình luôn quan tâm đầy đủ đến mẹ mình.
- Đấy, ai cũng phải học cách tiết kiệm tiền- một chàng trai ăn mặc bảnh bao thêm vào- Nếu bà ấy biết tiết kiệm từ khi còn trẻ thì bà ấy chẳng nghèo như bây giờ!
một doanh nhân hào phóng bỗng cảm thấy ái ngại. Ông lấy trong ví ra một tờ một0 đôla, ấn vào bàn tay nhăn nheo của bà cụ, nói giọng hãnh diện:
- Đây, biếu bà! Bà nhớ mua đôi giầy mà đi! Rồi ông ta quay về chỗ ngồi, cảm thấy hài lòng và tự hào về mình.
Xe buýt dừng lại khi tới bến và một vài người khách bước lên. Trong số đó có một cậu bé khoảng 6 - 7 tuổi. Cậu ta mặc chiếc áo khoác to màu xanh và đeo balô cũng to, đang nghe headphone. Cậu trả tiền xe buýt và ngồi ngay vào ghế ngang hàng với bà cụ. Rồi cậu nhìn thấy bà cụ đi chân đất.
Cậu tắt nhạc. Cảm thấy lạnh người. Cậu nhìn từ chân bà cụ sang chân mình. Cậu đang đi một đôi giầy cổ lông dành cho trời tuyết. Đôi giầy mới tinh và ấm sực. Cậu phải tiết kiệm tiền tiêu vặt khá lâu mới mua được. Bạn bè đứa nào cũng khen!
Nhưng cậu cúi xuống và bắt đầu cởi giầy, cởi tất, rồi ngồi xuống sàn xe, bên cạnh bà cụ.
- Bà, cháu có giầy đây nầy!- Cậu nói.
Một cách cẩn thận, cậu ta nhấc bàn chân lạnh cóng, co quắp của bà cụ lên, đi tất và đi giầy vào chân bà. Bà cụ sững người, chỉ khe khẽ gật đầu và nói lời cảm ơn rất nhỏ.
Lúc đó, xe buýt dừng. Cậu thanh niên chào bà cụ và xuống xe. Đi chân đất trên tuyết.
Những người khách trên xe thò đầu ra cửa sổ, nhìn đôi chân cậu thanh niên, xôn xao bình phẩm.
- Cậu ta làm sao thế nhỉ?- một người hỏi.
- Một thiên thần chăng?
- Hay là con trai của Chúa!
Nhưng cậu bé, người ban nãy chỉ vào bà cụ, quay sang nói với mẹ:
- Không phải đâu mẹ ạ! Con đã nhìn rõ rồi mà! Anh ấy là người bình thường thôi!
Và việc làm đó, thật sự, cũng chỉ cần một người bình thường.
Sưu tầm.
hiiiii comt đầu tiên cho nàng nè- vậy nhé... giờ đi kiếm... con tem bạc hok biết có đc k đây
Trả lờiXóaMưa xí được tem vàng rồi đó ! hihi..
XóaChúc Mưa iu tối ngủ ngon, ấm áp nhé !
mưa luôn suy nghĩ về những bài viết(st) của bn-trong cuộc sống có những người thật vô tình nhưng có những ng rất bình thường nhưng cách cư xử của họ thật đáng trân trọng-
Trả lờiXóatối chúc gia đình nhỏ của bạn luôn ấm cúng nhé bn iu....
Nếu mỗi người chúng ta biết yêu thương và quan tâm đến nhau, thì cuộc sống này sẽ tươi đẹp biết mấy ha Mưa iu ?
XóaLạnh về, tuyết đến người ơi!
Trả lờiXóaBao người ích kỷ, thói đời lạ thay!
Lửa thì sắp tắt chết ngay
Thế nhưng củi vẫn trong tay từng người
***
Tuyết rơi giá lạnh cuộc đời
Ai cũng giầy ép chẳng dời khỏi chân
Cụ bà chỉ có chân trần
Run lên cầm cập, toàn thân lạnh lùng
Cậu bé thật đáng người hùng
Hy sinh giúp cụ lòng mừng hân hoan
Biết rằng sẽ gặp gian nan
Nhưng tình bác ái đầy tràn bao la
Việc làm cũng chẳng kiêu sa
Bình thường nhỏ bé thế mà đáng khen
Cảm ơn MB với bài học tình người quý giá trong cuộc sống
Bài thơ của anh tóm kết hai câu chuyện trên thật hay !
XóaCầu chúc anh tối an vui, ấm áp bên gia đình thân yêu nhé !
Bài sưu tầm của bạn rất hay, là bài học quý giá về tình người, lòng thương yêu. Giá như mọi người biết yêu thương nhau, biết vì tha nhân thì cuộc sống này thật tốt đẹp biết bao
Trả lờiXóaVâng, đúng thế, nếu tất cả mọi người biết yêu thương, biết sống vì nhau, cho nhau thì thế giới này đã thành thiên đàng rồi ...hihi...
XóaEntry rất đáng chiêm nghiệm!
Trả lờiXóaCảm ơn bạn ! Tối vui và ngon giấc nhé!
XóaLÒNG NHÂN ÁI VÀ SỰ ÍCH KỶ LÀ HAI MẶT CÙA CON NGƯỜI
Trả lờiXóaVâng, 2 điều đó luôn tồn tại trong con người, nhưng mức độ khác nhau.
XóaYêu thương ư?-nghĩa là cho mà nhận
Trả lờiXóaHạnh phúc gì ?khi chẳng biết sẻ chia
Thật vui thay khi nghĩ đến mọi người
Và san sẻ nghĩa là lòng ấm áp ................
.....
Chuyện ý nghoã quá bạn à -
Hạnh phúc đâu phải chỉ an nhàn
XóaYêu thương phục vụ dẫu gian nan
Chính lúc cho đi là được nhận
Mến Chúa, yêu người đời bình an.
Chúc Trần Minh Lê luôn an vui, hạnh phúc nhé !
Bước vào tháng 6 Giáo hội mời chúng ta hãy chiêm ngắm thánh Tâm Chúa. Thiên Chúa đã yêu thương ta cách như không và dạy cho ta bài học về tình yêu, khi Chúa đã dám chết cho ta được sống. Không có tình yêu nào cao trọng hơn tình yêu hiến mạng sống vì người mình yêu. Xin cho mỗi người chúng ta cũng biết sống quảng đại biết chia sẻ và giúp đỡ tha nhân.
Trả lờiXóaLâu không gặp ! Trâm Anh khỏe không ?
XóaĐêm TA ngọt ngào, ngon giấc nhé !
Giáo lý của đạo chúng ta chỉ tóm gọn thế này: Mến Chúa và Yêu Người.
Trả lờiXóaAi nói mến Chúa mà không yêu thương tha nhân thì không trọn vẹn với đời sống của người Kitô hữu phải không bạn?
Vâng, đúng thế !
XóaXin Chúa cho chúng con học biết yêu thương tha nhân như Chúa dạy.