.

ĐIỀU RĂN CỦA THẦY LÀ: ANH EM HÃY YÊU THƯƠNG NHAU NHƯ THẦY ĐÃ YÊU THƯƠNG ANH EM (Ga 15,12)

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2018

THA THỨ MÃI MÃI


Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...

- Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần... - Cô giáo trường Chủ Nhật đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe: "70 nhân 7 lần! "

Lisa kéo tay Brent - em trai cô:

- Thế là bao nhiêu lần...

Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rối bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng phục. Cậụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh phục cây đàn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.

Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.

- Em ổn cả chứ... Chị lỡ tay thôi mà!

- Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thứ 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!

Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.

Hôm sau, 2 chị em chơi bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".

- Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.

Lisa đỏ mặt:

- Chị xin lỗi!

- Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ còn 488 lần thôi, phải không...

Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:

- Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai và em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.

Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent và cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá phòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent và đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.

- Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì với em nữa đâu.

Brent chỉ cười: "Phải, phải"

Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc và cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. Một niềm mơ ước thành hiện thực.

Người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện: " Hai giờ chiều ngày mùng 10 nhé! " Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.

- Brent này, khi nào con biểu diễn... - Mẹ hỏi.

- Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.

Lisa lặng người, mãi mới lắp bắp:

- Ôi!... Hôm nay ngày mấy rồi ạ...

- 12, có chuyện gì thế...

Lisa, bưng mặt khóc nức lên:

- Biểu diễn... 2 giờ... mùng 10... người ta gọi điện... tuần trước...

Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.

- Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi......... - Brent hỏi.

Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi người yên tâm.

Lisa đến Boston và thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời: "Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.
Rất lâu sau, cô vô tình gặp lại người láng giềng cũ: bà Nelson.

- Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... - Bà ta mở lời.

Lisa ngạc nhiên:

- Sao ạ...

Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.

Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:

"Lisa yêu quý,

Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị.

Yêu thương,

Brent"

Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hồi bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu và bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ: "Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "

Nguồn sưu tầm

THƠ THỜI THẾ

Sưu tầm:
Bài thơ THUẬT HOÀI của một Thi nhân Tráng sĩ đời nhà Trần đã làm biết bao thi nhân đời sau rung động cảm khái , đó là Tráng Sĩ Đặng Dung

THUẬT HOÀI
Thế sự du du nại lão hà ,
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca .
Thời lai đồ điếu thành công dị ,
Vận khứ anh hùng ẩm hận đa .
Trí chúa hữu hoài phù địa trục ,
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà .
Quốc thù vị báo đầu tiên bạch ,
Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma .
Đặng Dung

Dịch nghĩa :
Cảm Hoài
Việc đời dằng dặc mà mình đã già mất rồi
Đất Trời mênh mông thu lại là một cuộc say hát mà thôi .
Gặp thời bọn giết heo , bọn câu cá cũng thành công dễ ,
Nhưng lỡ vận thì anh hùng cũng đành nuốt hận nhiều
Giúp chúa có lòng đỡ trục đất
Nhưng tiếc rằng rửa binh không có đường kéo sông trời
Nợ nước chưa báo đầu đã sớm bạc
Tiếc thay đã bao phen mài gươm Long Tuyền dưới ánh trăng

--Bản dịch của Tản Đà—
Việc đời man mác tuổi già thôi !
Đất rộng trời cao chén ngậm ngùi .
Gặp gỡ thời cơ may những kẻ
Tan tành sự thế luống cay ai .
Phò vua bụng những mong xoay đất ,
Gột giáp sông kia khó vạch trời .
Đầu bạc giang san thù chưa trả ,
Long Tuyền mấy độ ánh trăng soi .

--Bản dịch của Phan Kế Bính

Việc đời bối rối tuổi già vay ,
Trời Đất vô cùng một cuộc say .
Bần tiện gặp thời lên cũng dễ ,
Anh hùng lỡ bước ngẫm càng cay .
Vai khiêng trái đất mong phò chúa ,
Giáp gột sông trời khó vạch mây .
Thù trả chưa xong đầu đã bạc ,
Gươm mài bóng nguyệt biết bao rày .

-- Bản dịch của Đào hữu Dương –

Tuổi già lận đận nỗi tình đời ,
Vô tận vần xoay khoảng đất trời
Ti tiện gặp thời lên chẳng khó ,
Anh hùng lỡ bước hận nhiều thôi .
Vác non phò chúa trên vai nặng ,
Gột giáp qua mây mặt nước trôi
Thù nước chưa xong đầu sớm bạc ,
Dưới trăng mài kiếm mấy thu rồi .

--Bản dịch của Mailoc—

Lê thê thế sự , đã già mất !
Rượu ngà ngà trời đất cùng say .
Lên voi , đê tiện thời may ,
Anh hùng tàn vận đắng cay muôn phần .
Vai phò chúa mong vần trục đât ,
Nước thanh bình rửa giáp sông Ngân .
Quốc thù chưa trả bạc đầu !
Dưới trăng loang loáng bao lần mài gươm .
××××××

Mộng Bình viết theo ý bài thơ THUẬT HOÀI của thi nhân tráng sĩ Đặng Dung.

Thế sự ngổn ngang tuổi chóng già
Mênh mông trời đất cuộc đàn ca
Gặp thời ti tiện diều trong gió
Lỡ vận anh hùng gác kiếm tra
Giúp chúa lòng thành mong giữ đất
Tiếc thay áo giặt giữa ngân hà
Chưa đền nợ nước đầu xanh bạc
Mài kiếm bao thu bóng nguyệt tà.

Đảo ngược:
Bao thu mài kiếm dưới trăng ngà
Nợ nước chưa đền tóc bạc ra
Áo giặt sông trời mây khó vạch
Vai gồng núi đất giúp vua ta
Anh hùng lỡ vận đành ôm hận
Bần tiện gặp thời thế tiến xa
Trời đất bao la sông lắm khúc
Ngổn ngang thế sự đến nhanh già.
Mộng Bình.
        ___o ___o___o___

Bài thơ đã mở đầu bằng một câu bi phẫn của thi nhân tráng sĩ , ngao ngán cho việc đời còn ngổn ngang , mà tuổi mình đã già mất rồi ! Bi phẫn rồi lại ngậm ngùi , thôi thì chỉ còn chén rượu say say nghêu ngao với đất trời .Gợi hình nhất ở hai câu cuối : hình ảnh một tráng sĩ bạc đầu mài gươm loang loáng dưới ánh trăng . Một bài thơ đã khiến bao nhiêu người cảm khái !

ĐẶNG DUNG sinh và mất năm nào không rõ chỉ biết ông người huyện Can Lộc , tỉnh Nghệ An . Thân phụ ông là Đặng Tất làm quan triều Trần . Khi quân Minh do Trương Phụ xăm chiếm nước ta , năm 1407 Đặng Tất cùng đồng liêu là Nguyễn Cảnh Chân theo giúp Giản Định Đế chống quân Minh . Nhưng GĐĐ nghe lời xiểm nịnh giết cả Đặng Tất và Nguyễn Cảnh Chân . Đặng Dung và Nguyễn cảnh Dị, con của Nguyễn cảnh Chân vì đại cuộc , quên thù nhà, đem quân từ Thuận Hóa về Thanh Hóa , tôn Trần Qúy Khoách lên làm vua , đó là Trùng Quang Đế , để tiếp tục sự nghiệp chống Minh . Chiến công đáng ghi nhớ trong đời ông là một lần đánh úp doanh trại quân Minh trong một đêm tháng 9 năm 1413 , ông và một tướng khác là Nguyễn Súy cầm đầu một toán xung kích nhảy lên thuyền giặc định bắt sống tướng Minh ,nhưng Trương Phụ nhờ đêm tối đã thoát hiểm .
Thời bấy giờ nghĩa sĩ tham gia kháng chiến rất đông như kẻ sỉ cương cường Nguyễn Biểu (*) tráng sĩ Nguyễn Súy v..v..nhưng nghiệp nhà Trần đến hồi suy , các cuộc khởi nghĩa đều thất bại , Trùng quang Đế và ông đã bị bắt . Trên đường giải về Yên Kinh ông và nhà vua đã nhảy xuống sông tự vận .
(*) NGUYỄN BIỂU : người huyện La Giang tỉnh Hà Tỉnh , thi đổ Thái Học Sinh ( Tiến Sĩ) khoảng năm 1357 cuối đời nhà Trần , ông làm quan đến chức Điện Tiền Đô Ngự Sử , cùng thời với Đặng Dung và Nguyễn cảnh Dị .
Trong cuộc khánh Minh , nhiều lần thất bại , ông được cử làm sứ giả gặp Trưong Phụ , để mong mua thời gian xây dựng binh lực. Tướng Minh là Trương phụ tiếp sứ thần một cách ngạo mạn , sai quân đem ra một cái đầu người luộc chin , ép NB ăn , NB ung dung ngồi vào mâm và nói rằng :” Mấy khi được ăn thịt người phương Bắc( người Tàu ), nói đoạn lấy đủa khóet đôi mắt , chấm muối ăn một cách ngon lành , vưà ăn vưà ngâm bài thơ Cổ đầu người khiến Trương Phụ kính phục toan tha về .Hàng tướng là Phan Liêu lại ton hót rằng Nguyễn Biễu đã nói “ Năng sảm nhân đầu , năng sảm Phụ “(ý nói nuốt được đầu người , cũng có thể nuốt tươi Trương Phụ ) .TP giận lắm , đưa câu ấy ra bắt ông phải đối lại . Đối được thì cho về bằng không phải chém . NB ung dung đối lạirằng “ Hựu tồn ngô thiệt , hựu tồn Trần “( Còn ba tâc lưỡi của ta , Nhà Trần vẫn còn ). TP đổi ý không tha nữa lại sai cắt lưỡi ông : Thử để xem cắt lưỡi nó đi , nhà Trần có còn được nữa không ? Đoạn trói ông vào chân cầu cho thủy triều lên dìm chết Thật là một tấm gương anh hùng để ngàn thu , một cái chết đau thương để chúng ta thấy sự bạo tàn dã man của Tàu ...
Mailoc.

Nguồn: Trích từ facebook của thầy Cao Linh Tử

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2018

Hoạ thơ


CẢNH CHIỀU RƠI
Chiều chiều trông nhện bám tơ đu
Lay lắt đầu cành chiếc lá thu
Nhẹ nhẹ hoàng hôn loang bóng tối
Xa xa cánh vạc vỗ sương mù
Tần ngần nhớ bạn mơ vàng đá
Ngơ ngác soi hình mượn nước lu
Nhắc bữa tương cà an phận lão
Thà cam chịu thiệt chẳng mong bù.

Cao Linh Tử
1`/8/2018
-
Bài hoạ:
MƯA
Chầm chậm đong đưa chiếc võng đu
Nhẹ nhàng man mác gió mùa thu
Mơn man ngọn cỏ gợn làn sóng
Mây bỗng đen thui trời tối mù
Tí tách hạt mưa rơi trút xuống
Ào ào máng xối nước tràn lu
Ngoài sân gió lạnh lùa qua cửa
Goá phụ co ro đắp chăn bù.

Mộng Bình.
2/8/2018


Thứ Năm, 2 tháng 8, 2018

Không đề.


Hàng cây rủ bóng lơ thơ
Công viên ghế đá đợi chờ ai đây
Chim kia ríu rít gọi bầy
Bên hàng dương liễu hao gầy dáng ai
Chiều nghiêng bóng nắng đổ dài
Chờ ai, ai đợi sao hoài nghóng trông.
Mộng Bình
.

Lời nguyện

Xin đừng làm rạng rỡ chúng con
Vâng lạy Chúa, xin đừng
Nhưng xin cho danh Ngài rạng rỡ
Bởi vì Ngài thành tín yêu thương
(Tv.115,1)(113b)